Đợi đến lúc tất cả mọi người đều đuổi theo kẻ đã mang Thiết Mộc Hoành đi, Cố Vân Sương mới lặng lẽ rời khỏi chỗ đó. 
“Ngươi không phải nói muốn giết ta sao?” 
Cố Vân Sương cười cười,“Đúng vậy, ngươi chạy trốn.” 
“Ta chưa hề rời khỏi nơi này.” 
“Nhưng tất cả mọi người lại nghĩ rằng ngươi đã đi, vậy là đủ rồi.” 
“Nói đi, ngươi có mục đích gì?” Thiết Mộc Hoành lần này ngược lại lại rất trực tiếp. 
“Dẫn dụ một người mà thôi.” Cố Vân Sương nói. 
“Ngươi vì cái gì không thật sự giết ta?” 
“Ta tới giết ngươi ngay bây giờ đây.” 
“Ngươi dám sao? Nếu là bởi vì ngươi giết ta mà tổn hại tới lợi ích của Hạ quốc. Hoàng đế của các ngươi, có thể trị tội ngươi đó.” 
“Ngươi tự nhiên thông minh ra đó, nhưng cũng vô dụng thôi. Đầu tiên, ta giết ngươi, là vì nghĩ cho lợi ích của nước ta mà suy xét, tiếp nữa là hắn sẽ không xử tội ta.” Cố Vân Sương thản nhiên nói. 
“Xem ra, ngươi đây là quyết tâm muốn giết ta.” 
“Đúng.” 
“Vậy có phải ngươi nên cho ta biết, ta đến cùng là thua ở trong tay ai không?” Đại khái là biết hôm nay gã không thể không chết ở chỗ này, Thiết Mộc Hoành ngược lại lại rất bình tĩnh. 
Cố Vân Sương nhẹ nhàng nói,“Ta họ Cố, tên Vân Sương.” 
Thiết Mộc Hoành ngẩn người, sau đó tự giễu nở nụ cười,“Trách không được ngươi nói vinh hoa phú quý, quyền lợi địa vị ngươi đều có. Ta sớm nên nghĩ ra.” 
“Kia chỉ có thể trách ngươi rất ngu.” (Mắng đúng lắm, edit mà tức giùm luôn, thằng này ngu như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-tinh-nam-hau-that-on-nhu-trong-sinh/1322011/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.