Thấy Cố Vân Sương đỏ mặt, nội tâm Ninh Tử Hàn liền gào thét, Vân Sương a, ngươi chừng nào thì không còn thẹn thùng như vậy nữa a. Nhưng ngẫm lại thì, không cần lo, còn nhiều thời gian, ta có thể làm cho ngươi mặt dày lên.
Để phá vỡ không khí xấu hổ lúc này, Ninh Tử Hàn liền đem việc lũ lụt ở Giang Nam lúc thượng triều vừa nãy nói cho Cố Vân Sương nghe, còn nhân tiện hỏi ý kiến y một chút.
Cố Vân Sương vốn đang định nói lại đột nhiên dừng lại, thần sắc âm trầm,“Hoàng Thượng, hậu cung không thể can thiệp vào việc triều chính.”
“Không liên quan, ta thứ ngươi vô tội. Nếu ngươi vẫn không thể nói, thì coi như là phu thê chúng ta tán gẫu đi.”
Nghe Ninh Tử Hàn nói vậy, con ngươi Cố Vân Sương chợt lóe lên ánh nhìn say mê. Ninh Tử Hàn thầm nghĩ, đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, nhất định sẽ có lý tưởng muốn mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước, nay lại bị nhốt trong hậu cung, còn có nhiều nữ nhân tới phiền y như vậy, y nhất định là không dễ chịu gì. Cho nên khi mình chỉ hỏi một chút ý kiến của y đối với chính sự mà thôi, đã có thể khiến y vui vẻ như vậy.
Cố Vân Sương phân phó Tiểu Đông Tử đi lấy giấy bút. Nhân dịp này Cố Vân Sương cũng nhắc đến việc của bốn vị phi tần với Ninh Tử Hàn.
“Ngươi hẳn là không thích các nàng tới gặp ngươi đi.” Ninh Tử Hàn nhấp một ngụm rượu rồi nói.
“Hoàng Thượng, thứ cho thần nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-tinh-nam-hau-that-on-nhu-trong-sinh/1321998/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.