Bây giờ Nhâm Vũ Văn ngồi ở chỗ nầy, AnNinh cũng không thể nói gì.
Chỗ của nhà nước, ai muốn tới thì tới.
AnNinh không ăn cay, Tương Sinh đi theo cô một thời gian dài như vậy, chodù cô không nói, anh cũng nhìn ra, vòng vo nửa giờ ở ngã tư đường sầmuất, Tương Sinh cũng không tìm được một tiệm bán thức ăn nào mà khôngthêm ớt .
Cuối cùng, anh chạy đến quán ăn ngày hôm qua mua cho An Ninhmột phần bánh sủi cảo hấp cùng một phần hoành thánh.Nhâm Vũ Văn thấy bữa trưa của An Ninh thì cau mày nói:“Với khả năng kinh tế của Chúc gia, mua cả cổ trấn chỉ là chuyện nhỏ, vậy mà Chúc Nhan chỉ cho bạn ăn cái này,có phải hơi keo kiệt hay không!”
“Tôi là đi vẽ tranh, không phải là hưởng phúc.”
An Ninh ngẩng đầu, khách khí trả lời.Nhâm Vũ Văn là một người cẩn thận, rấtnhanh anh liền chú ý tới thức ăn của Tương Sinh và Tiểu Lý so với AnNinh cao cấp hơn, nhưng có điều thức ăn của hai người đó đều có ớt.Anh nói với phụ tá một câu gì đó, phụtá liền đứng dậy rời đi.
Không bao lâu, Nhâm Vũ Văn đem một cái hộp đồăn tinh xảo đưa đến trước mặt An Ninh:“Đây là thứ tốt tối ngày hôm qua tôi phát hiện, thịt khô trộn cơm, không có ớt, bạn có thể thử một chút.”
An Ninh không hiểu nhìn anh một cái, chỉ chỉ hộp đựng thức ăn bên cạnh đã trống rỗng nói:“Tôi đã ăn no rồi.”
“Không sao, bạn có thể giữ lại ăn buổi tối.”
Nhưng mà hộp cơm kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-thieu-truy-the/3249205/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.