“An tiểu thư, thiếu gia phân phó ngài đến phòng ngủ chính nghỉ ngơi.” Người giúp việc vẫn luôn chiếu cố cuộc sống hàng ngày cùng ăn uống của An Ninh nhắc nhở khi An Ninh lên lầu.
“Ừ, đã biết rồi.” Nên tới, sẽ tới.
Phòng ngủ chính so với gian phòng An Ninh ở lớn gấp đôi, bởi vì nguyên nhân là cửa sổ chạm sàn, đặc biệt lấy ánh sáng tốt. Nằm ở trên giường, còn có thể thấy hồ bơi phía bên ngoài trời phản chiếu ở trên trần nhà ánh sáng mặt trời rực rỡ, trông rất đẹp mắt.
Nhìn nhìn, An Ninh liền sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ mình giống như là một lá thuyền con, hư vô mờ mịt mà dạo chơi ở trong biển rộng không bờ bến. Mà Chúc Nhan giống như là lốc xoáy trên biển, không có chút báo động trước mà sẽ làm cho cô rời xa quỹ đạo của cuộc sống, lâm vào trong nước xoáy cuồng loạn như vậy. An Ninh tức giận cùng phản kháng ở trước Chúc Nhan là nhỏ bé mà yếu ớt, thậm chí là không chú ý.
Hốt hoảng bất tri bất giác mặt trời chiều đã ngã về tây, khi cả gian phòng đắm chìm trong ánh hoàng hôn ấm áp, cửa gian phòng mở ra, Chúc Nhan đi vào.
“Không thoải mái sao?” Thấy thần sắc An Ninh hoảng hốt mà nằm ở trên giường, Chúc Nhan đưa tay sờ cái trán An Ninh, cho là cô lại phát sốt. An Ninh theo bản năng đưa đầu tránh ra một bên, nhưng ngay sau đó lại ý thức được cái gì, chủ động quay đầu đem cái trán dán tại trên bàn tay Chúc Nhan.
“Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-thieu-theo-duoi-vo/31163/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.