[3]
“An Ninh…… Bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp tôi và Băng Băng thôi…… Tôi thật sự nghĩ không ra biện pháp nào khác……” Ngô San San ngẩng đầu lấp lánh nước mắt, vươn tay nắm tay An Ninh, hơi tuyệt vọng lại bất lực mà nhìn cô.
“Cô đừng như vậy, tôi không giúp được cô.” Ngay cả bản thân tôi còn không giúp được, huống chi là người khác? An Ninh cảm thấy Ngô San San van cầu mình, đối với cô mà nói, quả thực chính là một loại châm chọc.
“An Ninh, cô biết không, ba của tôi đi rồi, những ngày tới tôi và Băng Băng cũng sẽ đi theo. Chúng tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể mặc cho người ta chia cắt, ngay cả năng lực chống cự cũng không có.” Ngô San San đột nhiên an tĩnh lại, không để ý hình tượng ngồi xuống đất, khẽ cúi đầu, thanh âm cũng trầm thấp xuống.
Ngô San San mặc dù là em họ của Chúc Nhan, nhưng lại cùng người anh họ trong truyền thuyết này cũng không có chút quen thuộc. Nhớ mang máng lúc nhỏ hình như là ở chung một chỗ chơi đùa, khi đó bộ dạng Chúc Nhan có vẻ lạnh như băng, không hợp với những đứa trẻ khác. Đương nhiên, còn có thân phận địa vị của anh, không ai dám làm gì anh.
Mẹ của Ngô San San là Từ Đại Nhã và mẹ của Chúc Nhan Từ Thư Nhã là chị em sanh đôi. Từ Đại Nhã sinh ra sớm hơn Từ Thư Nhã chừng mười phút đồng hồ, là chị. Nhưng mà sau lại kết hôn muộn, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-thieu-theo-duoi-vo/1888377/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.