Tay Diệp Lãnh nổi hết cả da gà. Dù cậu có nói hay không, hiệu ứng hình ảnh đúng là có chút đáng sợ. *1 May mà cậu vẫn có thể bình tĩnh trả lời: ” Anh xem giờ. “ ” Hiện tại đang đúng 12 giờ, anh định đi ăn trưa ở đâu? ” Địch Húc Nghiêu rất ngoan ngoãn không tiếp tục đào sâu thêm, ngược lại cậu nhóc còn chuyển chủ đề để nói. Diệp Lãnh cảm thấy cậu nhóc rất biết cách tra tấn não người khác, giống như bây giờ, chỉ cần Địch Húc Nghiêu hỏi thêm một chút là cậu đã không chịu được rồi, nhưng cậu vẫn cố gắng tiếp tục trả lời. Cậu liếc nhìn chú lái xe vẫn luôn vùi đầu vào làm việc kể từ khi Địch Húc Nghiêu xuất hiện, chú còn nhẹ nhàng vô cảm nói: ” Ông chủ sẽ chuẩn bị cơm và thức ăn cho nhân viên. “ Sau khi Địch Húc Nghiêu nghe xong, liền đến nói thầm bên tai Diệp Lãnh, cậu nhóc hỏi: ” Hay anh định đi ăn món gì khác không? Có một quán chay cách trang trại heo không xa, đồ ăn ở đấy rất ngon, mà lại còn không đắt. Chúng ta gọi thêm chị Y Y đi chung cho vui. “ ” Anh rất thích ăn thịt. ” Diệp Lãnh cũng học theo cậu nhóc mà nói thầm: ” Giống như mấy bé heo bị bán hôm nay vậy, anh muốn mua bọn nó lắm chứ, mỗi tội anh không có tiền. “ Địch Húc Nghiêu: …… Cậu cảm thấy nói chuyện phiếm với Diệp Lãnh còn khó hơn đàn gảy tai trâu. *2 ” Được rồi. ” Cậu nhóc cũng không hỏi nữa. Lúc chú lái xe bước lên xe, ông Chu cười tươi như hoa. Muốn nuôi một bé heo từ nhỏ cho đến khi có thể đem đi bán phải tốn rất nhiều thời gian, mà bây giờ số tiền kiếm được lại vượt ngoài sức mong đợi của ông. Diệp Lãnh sờ một bé heo con vẫn đang ngơ ngác không biết mình sắp bị đưa đi đâu: ” Nhóc con, thuận buồm xuôi gió. “ Bé heo con không quá thân quen với cậu – người mới chỉ chăm sóc bé được tầm mười ngày, bé kêu hừ hừ dụi vào tay cậu, rồi lại quay đi chỗ khác vì không thấy cậu có thức ăn trên tay. ” Xì. ” Diệp Lãnh chán ghét với biểu hiện bé heo nhưng cũng không tức giận, cậu vỗ vỗ vào người bé rồi nói: ” Thịt kho tàu… À không, Lamborghini, hẹn gặp lại trên bàn ăn. “ Sinh hoạt của Diệp Lãnh cũng dần dần ổn định, đa số thời gian trong ngày cậu chỉ quanh đi quẩn lại có ba chỗ – nhà, trại nuôi heo và quầy bán quà vặt. Công việc của Cố Bạc Tình cũng bắt đầu bận rộn, tuy công ty hắn làm việc không phải công ty lớn, nhưng mối quan hệ giữa các đồng nghiệp với sau lại vô cùng thân thiết. Lâu lâu công ty hắn lại tổ chức tiệc xã giao, làm cho người vốn không thích xã giao như hắn cảm thấy rất khó chịu. Rõ ràng hôm nay là cuối tuần, Cố Bạc Tình có thể ở nhà nghỉ ngơi, nhưng công ty lại tổ chức cho nhân viên đi ăn tiệc và hát Karaoke. Cố Bạc Tình đã từng cố từ chối rất nhiều lần nhưng không có lần nào thành công, cuối cùng chỉ có thể đồng ý đi cùng. Mà hôm trước Diệp Lãnh cũng mới nhận lời mời đi chơi của Phương Phương và Viên Viên, cậu có do dự một lúc nhưng vẫn không kìm được hào hứng trong lòng mà đồng ý, rồi cuối cùng lại phải xin phép cô chủ ở quầy bán quà vặt cho cậu được tan làm trước giờ quy định hai giờ đồng hồ. So với Cố Bạc Tình phải đi ăn một cách miễn cưỡng, cậu chỉ cần nghĩ đến việc được người khác bao ăn là chân đã được lắp động cơ, chạy nhanh như một cơn gió phi đến chỗ người ta rồi. Mà hai người bọn họ còn trùng hợp ngồi ăn chung một khách sạn, chỉ là Cố Bạc Tình ngồi ăn trong phòng riêng trên tầng ba, Diệp Lãnh lại ngồi ăn cơm dưới tầng một. Cuối cùng hai người quyết định cùng nhau bắt xe bus đến khách sạn. Xe bus chạy rất chậm, mà đây còn là thành phố lớn nên rất hay xảy ra tình trạng tắc đường, nhất là vào khoảng thời gian mà mọi người bắt đầu đi ăn cơm chiều, phải chờ một lúc lâu xe mới nhích lên được một chút. May là Diệp Lãnh và Cố Bạc Tình bắt xe từ ngoại ô thành phố nên vẫn còn chỗ để ngồi, hai người lắc lư lảo đảo ngồi trên xe ngắm phong cảnh thành phố ngoài cửa sổ. ” Không giống với chúng ta hồi trước nhỉ? ” Diệp Lãnh cảm thán, bởi vì bận rộn làm việc nên cũng lâu rồi cậu không nghĩ đến vấn đề này. ” Đều là thành phố, khác nhau chỗ nào? ” Cố Bạc Tình nhắm mắt tĩnh tâm, không có ý quan tâm đến nỗi nhớ nhà của cậu. ” Khác nhau ở chỗ, nếu là trước kia tôi được ngồi trên con Rolls – Royce ngắm cảnh đêm thành phố ngoài cửa sổ. ” Diệp Lãnh cười một tiếng, nói nhẹ nhàng: ” Thì bây giờ lại ngồi ngắm cảnh đêm trên xe bus. “ Cố Bạc Tình mở to mắt, nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ: ” Cảnh đêm? “ ” Thôi được rồi. ” Diệp Lãnh chống cằm: ” Đây chính là lí do tôi không thích mùa hè, thời gian ban ngày dài hơn ban đêm. “ Bọn họ tán gẫu một lúc thì Diệp Lãnh nhìn thấy một người phụ nữ vác một cái bụng to lên xe. Cậu là một người rất có tinh thần trượng nghĩa, hồi trước đi học luôn ước mơ lớn lên được làm siêu anh hùng tiêu diệt cái ác. Chỉ tiếc rằng, bây giờ khi cậu đã bước ra xã hội rồi, thì cậu mới nhận ra sự thật tàn khốc đến mức nào. Nhưng hiện tại đang là cơ hội tốt để thể hiện chính nghĩa bên trong cậu, cậu không thấy ai có ý định đứng lên nhường chỗ, cậu liền chủ động đứng dậy, nói: ” Chị đến đây mà ngồi. “ Người phụ nữ nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đứng lên nhường chỗ cho mình, ban đầu cô có chút bất ngờ, sau đó lại đỏ mặt, hơi xấu hổ mà quay đầu: ” Không cần. “ ” Không sao cả. ” Diệp Lãnh cười cười. Cố Bạc Tình cũng khẽ liếc người phụ nữ, nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ lựng vì xấu hổ, tay lại đang che che cái bụng, hắn liền kéo Diệp Lãnh về lại chỗ ngồi: ” Cô ấy nói không cần. “ ” Chắc là chị ấy đang ngượng ngùng. ” Diệp Lãnh muốn giật tay ra khỏi người hắn, nhưng lực tay Cố Bạc Tình lại rất lớn, cậu có cố như nào cũng không được. Cậu quay đầu nhìn thấy người phụ nữ đã vội đi ra chỗ khác, vừa nói thầm trong lòng ” Bây giờ bà bầu đều khỏe mạnh như vậy sao? ” vừa chửi Cố Bạc Tình: ” Tôi đang muốn làm việc tốt, sao anh lại ngăn cản tôi? Bây giờ anh nhìn quanh xe xem, có chỗ nào trống cho cô ấy ngồi không? Mà phụ nữ mang bầu đứng một lúc đã thấy mệt rồi. “ ” Cô ấy không mang bầu. ” Cố Bạc Tình lời ít ý nhiều: ” Chắc là ban nãy đi ăn nên ăn hơi nhiều một chút. “ “ Hửm? ” Diệp Lãnh sửng sốt. Cố Bạc Tình nhắm mắt lại, thả tay cậu ra, vô cảm nói: ” Nếu muốn làm việc tốt, trước tiên phải kiểm tra xem người ta có cần sự giúp đỡ của cậu hay không. “ Diệp Lãnh biết Cố Bạc Tình nói đúng, cậu quay sang nhìn cô gái đang đỏ bừng mặt đứng bên kia, nhận ra bản thân dù đã có lòng tốt, nhưng lại dùng vào việc không nên làm. Vì vừa bị Cố Bạc Tình dạy đời, nên cậu cảm thấy rất xấu hổ và chán nản, không biết có phải bản thân vừa gây rắc rối cho cô gái kia hay không. ” Hồi trước cậu bày trò kiếm chuyện với tôi, sao cậu không nghĩ lúc đấy cậu dũng cảm đến mức nào? ” Cố Bạc Tình thấy tâm trạng cậu không tốt liền mở miệng châm chọc. ” Sao anh có thể giống với những người khác cơ chứ? ” Diệp Lãnh khẽ hừ một tiếng, biết hắn đang nói đến lần đầu tiên hai người gặp nhau: ” Tôi không thích cái kiểu tự cao tự đại của anh, anh chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn mà đã làm như mình ngồi lên đầu người khác rồi. ” *3 ” Cậu thì khác gì tôi? ” Cố Bạc Tình hỏi lại. ” Tất nhiên tôi khác anh rồi. ” Diệp Lãnh nghiến răng, ít ra cậu vẫn có chút tình người ở phương diện này: ” Tôi sẽ không bao giờ giống anh, trong lòng anh chỉ có tiền và lợi ích, làm quen với ai cũng đều nhìn xem người ta có mang lại tài nguyên gì cho mình không. “ Cố Bạc Tình như vừa nghe được thiên phương dạ đàm, hắn liếc mắt một cái, trêu chọc nói: ” Nên là cậu cùng với đám bạn loi choi của cậu cũng không quen nhau vì lợi ích đúng không? ” *4 ” Tất nhiên là không. ” Diệp Lãnh cố cãi: ” Bọn họ không phải đám nhóc loi choi, bọn họ thích chơi với tôi, ngồi ngốc với tôi vì tôi là Diệp Lãnh, chứ không phải vì cái khác. “ Cố Bạc Tình cứng người, không biết nên nói cậu ngây thơ, hay cười cậu ngốc nghếch, hoặc là mỉa mai sự giả tạo, tỏ vẻ trong sáng của cậu. Hắn đặt một tay lên đùi, nhẹ nhàng gõ hai cái rồi lạnh lùng nói: ” Đừng có nói mấy câu như kiểu ” Tại vì cậu là Diệp Lãnh “, sao không nói thẳng ra bọn họ chơi với cậu vì cậu họ Diệp? “ Diệp Lãnh mím môi, chuyện khác cậu có thể hiểu rõ, nhưng chuyện này cậu lại cố chấp lẩn tránh không chịu hiểu. Thực sự rất khó khăn để chấp nhận việc bản thân bị người khác coi như một món hàng hóa đắt tiền trong suốt mười tám năm trời. Lúc cậu đang định mở miệng cãi thì Cố Bạc Tình lại từ từ đứng dậy, nói: ” Đến trạm. “ Những gì định nói cũng sắp tuôn ra, nhưng dù cố thế nào Diệp Lãnh cũng không mở miệng phun ra được, cậu đứng đơ tại chỗ một lúc mới đi theo Cố Bạc Tình xuống xe. Nhà hàng rất đông đúc náo nhiệt, Phương Phương biết đây là lần đầu tiên cậu đến chỗ này ăn, nên đã đứng đợi sẵn ở cửa. Viên Viên cảm thấy rất phấn khích khi thấy Cố Bạc Tình đi cùng, cô cứ phấn khích như thế cho tới khi phát hiện hắn không đến ăn cùng bọn họ. ” Em cứ tưởng chúng ta sẽ có một buổi double date. ” Viên Viên phồng má nói. *5 ” Không phải chỉ có ba chúng ta ăn cơm. ” Phương Phương cười một tiếng: ” Em quên rồi sao? Lật Lật cũng đến ăn. “ Lần này cậu được bọn họ mời đến ăn lẩu, lúc mọi người đang ăn uống hăng say, bỗng cô gái được tỏ tình trong buổi lễ Thất Tịch hôm đó đến ngồi cạnh Diệp Lãnh, nhoẻn miệng cười nhìn cậu. Cô gái này rất đẹp, đôi mắt long lanh mơ màng nhìn chằm chằm vào cậu như một chú nai con. Diệp Lãnh không thấy chàng trai hôm đó đến ăn cơm cùng, chắc đã tỏ tình thất bại rồi. Bởi vì cậu không biết nguyên nhân có phải xuất phát từ bản thân cậu hay không, nên Diệp Lãnh luôn cố gắng tránh né Lật Lật, nhưng cậu không ngờ rằng lúc mọi người đã ăn uống no say, cô lại chủ động đến nói chuyện với cậu. Mà Phương Phương và Viên Viên vừa đi tới quầy thanh toán tiền, ở bên kia có một đôi tình nhân đang anh anh em em ngọt ngào với nhau, còn các bạn nữ khác thì đang ngồi nghịch điện thoại lướt Weibo, không một ai để ý tới bọn họ. ” Anh tên là… Diệp Lãnh đúng không? ” Khi Diệp Lãnh đang suy luận xem hành động của Lật Lật có gì mờ ám, thì đối phương đã hào phóng mở miệng giới thiệu: ” Rất vui được làm quen, em là Lê Lật, anh có thể gọi em là Lật Lật. “ Diệp Lãnh:…… Phương Phương Viên Viên Lật Lật. Chắc ba mẹ mấy người không phải tốn thời gian đặt tên cho mấy người đâu nhỉ? Nhận ra tay của Lê Lật vẫn còn đang giơ lên, cậu ho nhẹ một tiếng, không nghĩ nữa, lễ phép bắt tay với cô: ” Rất vui được làm quen. “ Lê Lật cười đến mức chỉ thấy răng chứ không thấy mắt, đàn ông con trai mà thấy cảnh này thì cũng phải run sợ trong lòng. Giống như sợ Diệp Lãnh hiểu lầm vụ tỏ tình, cô còn cố ý nhắc tới chuyện đó một chút: ” Sự việc hôm đó có gây rắc rối cho anh không? Em với cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường, em cũng rất bất ngờ khi nghe tin cậu ấy muốn tỏ tình với em. “ ” Sao lại mang đến rắc rối cho anh được. ” Nếu đến bây giờ Diệp Lãnh vẫn không hiểu ẩn ý trong câu nói của cô, thì cậu cũng không phải nam thần học đường trong tiểu thuyết được rất nhiều người theo đuổi. Thì ra Lê Lật không hề có chút tình cảm nào với cậu nhóc lần trước, cô nói như này là muốn tỏ ra mình vẫn còn độc thân. Nhưng mỗi tội Diệp Lãnh không hề có hứng thú với Lê Lật. Từ khi đọc cuốn 《 Yêu đương với cô gái trên sân cỏ của trường 》thì cậu luôn có phản xạ tránh xa những cô gái cùng kiểu với nữ chính trong truyện, mà Lê Lật lại chính là loại con gái này. Với lại cậu cũng không ngốc, hồi trước không nói tới vấn đề này là vì cậu không muốn yêu đương, nhưng bây giờ cậu lại ngồi một mình với Lê Lật, vậy phải giải thích chuyện này cho bọn Phương Phương thế nào đây? ” Tiếc quá, anh không nghĩ em có cơ hội để anh làm đối tượng đi double date đâu. ” Nói đến đây, Diệp Lãnh cười nhẹ, dịch ghế ra xa. Nụ cười của Lê Lật cứng lại một lúc, nhưng trực giác con gái đã nói cho cô biết Diệp Lãnh chắc chắn không có người yêu: ” Em biết hai người không phải người yêu, nhìn anh không giống kiểu người đi thích đàn ông. “ Đúng lúc điện thoại Diệp Lãnh kêu ting một tiếng. Cậu vội kiểm tra điện thoại, sau đó nhoẻn miệng cười, đưa điện thoại cho Lê Lật xem: ” Thật ngại quá, anh có việc phải đi rồi. “ Im lặng một chút, cậu tỏ vẻ vô tội chớp chớp mắt: ” Sau này đừng nói linh tinh như vậy, bảo bối của anh đang đợi anh. “ Mà trên màn hình điện thoại cậu là tin nhắn của Cố Bạc Tình: 【 Nuôi Trong Nhà Heo: Tới đón tôi. 】 *1. Hiệu ứng hình ảnh là nụ cười của Địch Húc Nghiêu ở cuối chương 15 á. *2. Đàn gảy tai trâu: Chúng ta đều biết trâu không biết nghe đàn, do đó đem đàn đến gảy cho trâu nghe thì nó cũng không biết thưởng thức nên chỉ phí công của người gảy đàn. Còn theo nghĩa bóng, thành ngữ “đàn gảy tai trâu” được dùng trong trường hợp những lời dạy bảo, khuyên can với những người bảo thủ, người “ ngu dốt ” cũng chỉ là thừa, không có tác dụng gì. Còn ý của Địch Húc Nghiêu là nói chuyện với Diệp Lãnh còn khó hơn việc đánh đàn cho trâu nghe. *3. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là cái vụ em thụ lấy mấy que diêm ra dọa công rồi nhỡ đốt luôn áo mình ấy, cuối cùng nhảy xuống hồ bơi dập lửa còn tiện thể kéo công xuống luôn =))) Có nhắc đến ở chương 1. *4. Thiên phương dạ đàm: Nghĩa đen có nghĩa là tên của bộ truyện ” Nghìn lẻ một đêm “, còn nghĩa bóng thì nói về những chuyện lạ lùng, không có thật, không thể xảy ra. Còn trong truyện thì đang nói đến nghĩa bóng của câu này. *5. Double date: hẹn hò đôi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]