Trong một căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, Diệp Lãnh từ từ tỉnh giấc. Có lẽ là bởi vì ngủ cả đêm trên chiếc sô pha không đến 1 mét, cậu cảm thấy xương cốt cả người đều đau, chân cực kì tê mỏi, cũng không thể di chuyển hay vặn vẹo cổ, đại khái là đang bị sái cổ rồi. Thân thể mệt mỏi khó chịu làm cậu mau chóng tỉnh táo lại, đã lớn như này rồi mà đây là lần đầu tiên bị sái cổ, cậu cảm thấy có chút kì lạ. Mà cho tới khi cậu chú ý tới trạng thái của bản thân hiện tại, cảm giác kì là liền biến thành kinh ngạc. Tất cả mọi vật dụng trong căn phòng đều bị chất chồng vào một chỗ, trên bàn trà được làm từ nhựa chất lượng kém có ly nước đã bị sứt mẻ, trên mặt đất thì vương vãi toàn giấy ăn đã được dùng quá, nhìn như một đống hỗn độn. Nếu nói nơi này vẫn còn ở trong sức chịu đựng được, như vậy thì ở cách đó không xa là một người đàn ông nằm trên chiếc giường nhỏ làm cho Diệp Lãnh được sống trong nhung lụa đã hoàn toàn nổi giận. Diệp Lãnh không nói lời nào từ trên sô pha lao xuống, nổi giận đùng đùng đi qua, xốc chiếc chăn đang được đắp trên người đàn ông nọ, hung hăng hỏi: “Anh là ai, mẹ nó tôi đang ở đâu?” Dưới tình thế cấp bách như thế, cậu thậm chí còn không thấy rõ khuôn mặt hắn. Cho đến khi đến đối phương bắt đầu mở mắt, hắn mới phát giác phản ứng lại: “Tôi họ Cố, mẹ nó ca sống nhàn rỗi quá à? Mà lại còn đi bắt cóc ông đây?” Diệp Lãnh cùng Cố Bạc Tình đều biết rằng một bữa tiệc xã giao thật ra đều toàn là sự dối trá. Chính bản thân cả hai đều biết tất cả những người đến tiếp xúc với bọn họ đều là để nịnh bợ, nhưng từ trước đến nay chưa từng một lần mặt đối mặt, cho đến khi gặp nhau rồi thì kết quả chỉ có thể là một trận xung đột mà thôi. Xung đột theo đúng nghĩa đen. Diệp Lãnh vì không quen nhìn bộ dạng ta đây có tiền với tài sản hàng trăm vạn của Cố Bạc Tình, liền cầm mấy cây diêm đi dọa hắn, ai ngờ rằng không cẩn thận nhỡ đốt luôn quần áo của mình, vì để dập lửa mà đã nhảy xuống bể bơi, rồi không quên kéo luôn Cố Bạc Tình vô tội bên cạnh xuống bể bơi cùng. Từ đó, tất cả mọi người đều biết tiểu thiếu gia nhà họ Diệp cùng với vị thái tử của Cố gia chỉ cần nhìn nhau là thấy ghét. Suy nghĩ của Diệp Lãnh về Cố Bác Tình: Giả vờ như bị sét đánh Còn cái nhìn của Cố Bạc Tình về Diệp Lãnh: Cậu ta chính là một tên ngốc Cho nên lúc này hai người mặt đối mặt, đều trợn tròn mắt. Cố Bạc Tình xoa huyệt thái dương ngồi dậy, hắn đã uống rất nhiều rượu, đầu óc không còn quá tỉnh táo, nhưng vẫn theo phản xạ mà nheo mắt lại, dùng ánh mắt sắc bén để đánh giá Diệp Lãnh, không cho bản thân đang trong tình thế áp đảo bị áp đảo lại. “Này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Diệp Lãnh thấy tình hình không thích hợp mà phản ứng lại. Cậu vừa nãy cũng chỉ là thuận miệng mà hỏi, thực ra chính bản thân cậu cũng biết rằng Cố Bạc Tình vốn chán ghét, không ưa thích gì cậu cả, cũng không cần thiết phải biến dáng vẻ của mình thành như thế này. Cậu cũng không tốn thời gian đợi Cố Bạc Tình tỉnh lại, mà đi quanh phòng trọ một vòng, liền phát hiện rằng cửa phòng không hề khóa, và cũng không có dấu vết của việc giam giữ trái phép. Xung quang căn phòng tràn ngập hình ảnh sinh hoạt hàng ngày, quyển sách bài tập trên bàn còn được viết tên của Diệp Lãnh. Mở ra liền thấy bài thi 0 điểm đập vào mặt, Diệp Lãnh cũng không thể không thừa nhận rằng nét chữ kiểu ngạo này chính do cậu viết ra, không ai có thể viết được nét chữ như vậy. Cố Bạc Tình tranh thủ đi xung quanh xem xét vật dụng trong phòng, dần dần tỉnh táo lại, não liền bắt đầu hoạt động. Hắn chán ghét cởi chiếc áo khoác bám đầy bụi ra, đứng cạnh chiếc giường nhỏ lúng túng không biết làm gì: ” Đây là cái chỗ bẩn thỉu, hỏng hóc nào đây?” “Tôi có suy đoán như này ” Diệp Lãnh nhỏ hơn Cố Bạc Tình năm tuổi, nên ý tưởng và suy nghĩ có hơi đơn giản. Cậu cầm lên chiếc di động kiểu cũ trên sô pha, kiểm tra lịch sử trò chuyện và cùng ảnh chụp bên trong, rồi đưa ra một ý tưởng khá là phi thực tế: ” Anh có nghĩ rằng hai ta là xuyên qua đây? “ ” Tôi nghĩ rằng cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ đấy! ” Cố Bạc Tình mỉa mai Diệp Lãnh lấy điện thoại di động ném cho hắn: “ Anh không tin vậy mở ra xem đi ” Hắn lướt qua nội dung trong điện thoại, Cố Bạc Tình cũng không thể không thừa nhận rằng mọi chuyện có chút kì lạ. Giống như những gì Diệp Lãnh vừa nói, nơi này, tại căn phòng này, xung quanh đều là dấu vết sinh hoạt của bọn họ, trong điện thoại thậm chí còn có hình ảnh Cố Bạc Tình và Diệp Lãnh thân mật chụp ảnh cùng nhau. “Chắc chắc là p.” Cố Bạc Tình quyết đoán mà ấn xóa ảnh chụp chung của hai người. *1 Thật ra Diệp Lãnh cũng cảm thấy không tin về việc bản thân đã xuyên đến đây, lại còn phát hiện bản thân có cử chỉ thân mật với Cố Bạc Tình trong ảnh, làm cậu khó tiếp nhận được việc này. Nhưng nhìn bộ dạng này của Cố Bạc Tình, cậu lại không nhịn được mà trêu chọc: ” Thưa Cố tổng, anh thấy chuyện như thế nào? “ Cố Bạc Tình ngồi ở mép giường nhăn mặt nhăn mày, đặt hai tay lên đầu gối, cả bàn tay nắm chặt, làm thành một động tác trầm tư, rồi hắn phán một câu: “ Thử tìm thêm manh mối khác, tôi sẽ liên hệ với thư ký Vương ” Thấy Diệp Lãnh vẫn không có ý định làm gì, hắn cũng không phát hiện cảm xúc của đối phương mà ra lệnh: ” Nếu cậu không có chuyện gì thì đi lên mạng tra cứu về tin tức của Cố gia và Diệp gia, nếu hai chúng ta xảy ra chuyện gì thì chắc chắn bọn họ sẽ không ngồi yên đấy mà mặc kệ đâu! “ Hắn sắp xếp kế hoạch rất rõ ràng, nhưng Diệp Lãnh được nuông chiều từ nhỏ, vốn chưa bao giờ bị ai ra lệnh như vậy cả. Nếu không phải biết rằng tình hình hiện tại không phải để cãi nhau, Diệp Lãnh đã lao lên mà trở mặt rồi. May là Diệp Lãnh không phải người không thấy rõ tình thế hiện tại của bản thân, dù trong lòng đã sớm mắng Cố Bạc Tình từ đầu đến chân một trận, nhưng chân tay cũng rất nhanh nhẹn, không hề chậm chạp. Cậu lên mạng tra cứu tìm tòi, vừa bực tức vì mạng quá chậm, vừa bực tức vì điện thoại rẻ tiền dùng không được tốt, chung quy là ngoài miệng vẫn không hề ngừng phàn nàn một câu nào. Cố Bạc Tình vốn đã thấy cậu là loại người không biết làm gì cả, chỉ giỏi ăn chơi, gây chuyện, phá của thôi, mà hiện tại lại phải ở chung một căn phòng với cậu, đúng là khiến cho cả người khó chịu, mất tự nhiên. Hắn bắt đầu cảm thấy bực khi gọi liên tiếp năm sáu cuộc điện thoại, mà số nào cũng không tồn tại. “ Con mẹ nó chứ! ” Đúng lúc này, Diệp Lãnh kêu lên một tiếng kinh ngạc: “ Không phải chứ? Tôi đã đoán đúng rồi sao? ” Cố Bạc Tình nhanh chóng bước tới bên cạnh cậu: “ Làm sao vậy? ” Diệp Lãnh đưa điện thoại để tới trước mặt hắn: “ Một chút tin tức về Cố gia và Diệp gia đều không có, nhưng tôi lại tìm thấy hai cuốn tiểu thuyết như thế này. ” “ Một cuốn tên……《 Yêu đương cùng cô gái trên sân cỏ của trường 》? Cái này thì làm gì có gì mà phải phá hủy danh dự?” Cậu vừa nói vừa hát thêm mấy câu hát phụ họa: “ Còn có một cuốn tên……《 Bá đạo tổng tài cực kỳ yêu tôi》, cùng một tác giả. ” Cố Bạc Tình còn không kịp khiển trách cậu vì đã tìm ra những tin tức không đâu vào đâu, thì mắt đã liếc phải một dòng chữ nhỏ trên sách. Một cuốn là “ Cố Bạc Tình x Tô San ”. Một cuốn là “ Diệp Lãnh x Tô Manh ”. Cố Bạc Tình: …… Diệp Lãnh cũng đang để ý tới dòng chữ: …… Vấn đề này thật sự rất lớn. Diệp Lãnh, được mọi người gọi là Lãnh thiếu. Học sinh của trường học viện quý tộc Thánh Mã Cách Lệ, gia đình khá giả, giàu có mà ngoại hình lại còn xuất chúng đúng chuẩn mỹ nam học đường. Cố Bạc Tình, được gọi với cái tên Cố tổng. Chủ tịch tập đoàn Cố thị, tài sản phải hàng trăm tỷ *2 Trong cả hai cuốn tiểu thuyết, nam chính đều trùng tên với Diệp Lãnh và Cố Bạc Tình, không những thế gia đình đến các mối quan hệ của các nhân vật trong truyện đều giống y hệt bọn họ. Việc này làm cho hai người đang ngồi trước màn hình điện thoại không thể không nghi ngờ. Ở cuốn tiểu thuyết có đầy đủ tên tuổi của Diệp Lãnh, cậu cùng với nữ chính – vốn là một người đơn thuần, không để ý đến cậu mà cuối cùng mới chỉ tiếp xúc liền đã cùng cậu nói chuyện yêu đương được tác giả viết đến hai mươi vạn chữ. Theo những gì xảy ra trong truyện, nam chính nhìn đúng như một tên mắc bệnh tâm thần. Cậu vừa thích Tô Manh một thời gian, rồi lại không thích Tô Manh, và tự nhiên đối xử tốt với Tô Manh một lần nữa, rồi sau đó lại chuyển sang ngược Tô Manh đến chết. Ngay tại lúc đấy, Diệp Lãnh cảm thấy cuốn sách viết về cậu như thế này, trông thật là ngu ngốc. Cậu liền chuyển qua đọc văn án tóm tắt và bình luận của cuốn tổng tài bá đạo kia. Ngay từ câu bình luận đầu tiên, đã thể hiện ra được mạch suy nghĩ của độc giả: Bản thân là một tổng tài bá đạo, Cố Bạc Tình không chỉ bá đạo, mà còn là tổng tài bạc tình nữa. Nói có sách mách có chứng, nghe thôi đã thấy hợp lý và thuyết phục rồi. Mặc dù bình luận này thổi vị tổng tài bá đạo lên trên trời rồi lại rơi bịch xuống đất, nhưng Diệp Lãnh cũng không ngại mà đoán rằng, người viết ra bình luận này… chính là đang bị bệnh tâm mẹ nó thần. Hơn nữa, hành vi phạm tội của hắn còn nghiêm trọng hơn những gì được viết trong tiểu thuyết về Diệp Lãnh. Vị tổng tài bá đạo này không chỉ có vấn đề về đầu óc, mà lại còn biết rất rõ về luật pháp và việc phạm luật. Hắn trong đầu luôn luôn tính toán kế hoạch để có thể vi phạm pháp luật. Diệp Lãnh đọc sơ lược về cuốn tiểu thuyết này, chỉ có một câu muốn nói. Cậu đi đến bên cạnh Cố Bạc Tình, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn: ” Anh nói tôi? Thế nào mà trông anh lại còn khốn nạn hơn cả tôi vậy? “ Cố Bạc Tình: …… Đừng đề cao hành vi của bản thân mình. Diệp Lãnh không để ý rằng hắn đang tức giận, ngược là càng nghĩ càng thấy buồn cười: ” Tôi cũng thấy mình là tên não tàn hai mươi vạn chữ, mà anh còn có tận một bộ truyện gồm ba phần, tổng cộng là một trăm vạn chữ, thật là ơ mây dình! “ Cố Bạc Tình thật sự không muốn tiếp tục cùng cậu nói chuyện về chủ đề này, hắn còn không biết rốt cuộc Diệp Lãnh đang vui vẻ vì điều gì. Hắn tự hỏi rằng cậu có biết là tình huống hiện tại của bọn họ tồi tệ đến mức nào không? Cố Bạc Tình liếc mắt nhìn Diệp Lãnh một cái, rồi chậm rãi mở miệng kết luận: ” Hai cuốn tiểu thuyết này nếu chì là vô tình trùng tên với chúng ta, như vậy thì có thể tạm giải thích được, nhưng mà hiện tại đến cả bạn bè người thân chúng ta cũng không có nốt… Trước tiên cứ tạm thời suy đoán rằng chính bản thân chúng ta chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết. “ ” Gần đúng với ý tôi ” Diệp Lãnh thấy hắn nói đến chuyện chính cũng thu lại nụ cười. ” Cậu không lo lắng chút nào sao? ” Cố Bạc Tình hỏi: ” Nếu nơi này mới là thế giới thực, mà chúng ta chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, vậy thì cậu và tôi còn có thế giới mà hai ta sinh sống là cái gì? “ ” Không hề lo lắng ” Diệp Lãnh làm vẻ mặt có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh: ” Thế giới của chúng ta không phải là giả, mà nói không chừng thì thế giới này chính là nơi mà cuốn tiểu thuyết về chúng ta đã được viết ra, mà hai ta lại còn là nhân vật chính. “ Yên lặng một chút, cậu lại dựa vào ghế sô pha và tiếp tục bô bô nói: ” Có thể coi như đây là trải nghiệm cuộc sống mới, mà sau này có khi lại có thể xuyên trở về thế giới cũ. “ Cố Bạc Tình lại không được lạc quan như cậu: ” Nếu như mà không thể xuyên về nữa thì sao? “ ” Không thể có chuyện như vậy được. ” Diệp Lãnh rất kiên định mà nói: ” Có thể tất cả những chuyện này đều là do chúng ta đang nằm mơ, anh đã từng nói ở hiện thực thì làm gì có chuyện nào hão huyền như này xảy ra đâu! “ Cố Bạc Tình không thể nói chuyện cùng quan điểm với cậu. Hắn cảm thấy Diệp Lãnh là có chút vấn đề về đầu óc, so cậu với nữ chính đơn thuần ngốc nghếch trong chuyện thì cũng không khác nhau là mấy, cũng không trách được việc cậu đi nói với nữ chính rằng…. Chúng ta cùng đi ngược nhau nào, Tô Manh! *3 Hắn đã hoàn toàn quên rằng chính bản thân hắn cũng có một bộ truyện dài đến tận ba phần, Cố Bạc Tình liền bỏ hẳn suy nghĩ rảnh háng mà ngồi giảng đạo lý cho Diệp Lãnh. Diệp Lãnh cũng không thể ở cùng một chỗ với Cố Bạc Tình. Nếu nói thẳng ra thì việc từ thiếu gia nhà giàu bị biến thành một người nghèo rớt mồng tơi đã rất là khó chấp nhận rồi, mà lại còn phải xuyên đến đây cùng với Cố Bạc Tình chính là càng làm cho cậu khó chịu, khổ sở đến tột cùng. Hai người bọn họ cố gắng kìm nén cảm xúc suy nghĩ của bản thân, và tìm ra tài sản là vài chục đô la ít ỏi còn sót lại trong nhà. Sau khi tra cứu tổng số tiền chi tiêu một tháng của bọn họ tối thiểu là 1.000 nhân dân tệ, hai người vì chưa từng phải vì tiền sinh hoạt mà đau đầu liền trầm mặc hồi lâu. ” Tôi cảm thấy rằng chúng ta phải đi tìm một công việc. ” Diệp Lãnh nói. ” Cậu đã tốt nghiệp cấp 3 rồi sao?” Cố Bạc Tình vô tình đập nát tương lai tốt đẹp mà cậu vừa nghĩ ra. Diệp lãnh hừ một tiếng: ” Đâu nhất thiết phải tốt nghiệp cấp 3 mới có thể tìm được việc. “ Cậu vừa nói vừa chỉ vào trang web trên mạng: ” Ví dụ như trại nuôi heo này, lương tháng là 5.000 nhân dân tệ, tôi thấy công việc này rất phù hợp với bản thân tôi. “ *1: Đoạn này mình không hiểu, mình mở cả raw lên xem thì nó cũng viết vậy. Thỉnh cao nhân chỉ giáo! *2: Cái này mình thật sự không hiểu, truyện lúc thì viết là trăm triệu, lúc viết là trăm tỷ, nên mình cứ để vậy nhé! *3 Ý là Diệp Lãnh rủ Tô Manh đi ngược nhau, ngược ở đây giống như truyện ngược ấy
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]