Cô yêu anh, cho dù anh có không nhớ rõ người anh yêu, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Ôn triệt nghĩ đến nát óc vẫn không thể hiểu nổi Vũ Đồng, tim đập rộn lên thình thịch loạn nhịp nhìn chằm chằm vào cô.
“Tại sao?”
Tại sao ư? Từ sau khi chồng mình bị tai nạn xe hơi, Vũ Đồng cũng không ít lần đặt tay lên ngực tự hỏi câu hỏi này.
Vì sao người đàn ông cô yêu thương nhất bị mất trí nhớ, lại hoàn toàn không thể nhớ được đã từng yêu cô, cô vẫn không hề bị suy sụp, vẫn luôn kiên cường tiếp tục đối mặt?
Vì sao cô không còn giống như lúc trước, khi anh quyết định phải ly hôn với cô, ngay lập tức cô như rơi vào vực sâu không đáy, không thể tự mình thoát ra?
“. . . . . . Em đã từng là một người phụ nữ không đủ tự tin.” Vũ Đồng sâu kín phân tích nội tâm chính mình.”Em không tin có người thật tình yêu em, không tin bản thân xứng đáng được yêu. Em luôn cảm thấy mọi người bên cạnh mình một ngày nào đó rồi cũng sẽ bỏ em mà đi hết. Em thật sự sợ hãi bị bỏ rơi.” Cô dừng lại một chút, ánh mắt mù sương, khóe môi nhếch lên tự giễu. “Vì vậy cuộc hôn nhân của chúng ta, mới có thể phát sinh vấn đề. Bởi vì em không có cách nào tin tưởng bản thân, cũng như không có cách nào tin rằng anh thật lòng yêu em.”
Thật sự là như vậy sao? Ôn Triệt mơ hồ chăm chú nhìn vào cô. Mấy ngày nay, cô vẫn dịu dàng tao nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-the/128876/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.