Sở Tụ dùng rượu trừ độc ý thức thần kinh đã muốn tê liệt, cảm thấy cũng không cần dùng rượu để xoa xoa.
Lại để cho Hi Viện lấy khăn tẩm rượu mà Tần Nguyệt đưa đến lau ở miệng vết thương, trong nháy mắt đau đớn làm tâm cậu cũng rung lên, mặt mày cũng nhăn lại.
Cũng may nhờ có độ lạnh của rượu mà đau đớn mới giảm được chút ít.
Hoàng đế đi vào trong phòng, thấy cung nữ nắm tay Sở Tụ, vẻ mặt đau lòng, nâng giữ bàn tay cậu như đang cầm vật trân quý nhất thế gian.
Sở Tụ cau mày, ánh mắt chuyên chú nhìn lòng bàn tay mình, nói chuyện với cung nữ bên cạnh, thanh âm ôn nhu giống như gió mát ngày xuân, “Không đau lắm, đem thuốc mỡ bôi lên đi!”
Hoàng đế nhìn thấy cảnh ấy. Trong phòng tràn ngập khí tức nhu hòa làm cho hắn ngây người, sau đó từ theo đáy lòng mà trỗi dậy một nỗi chua xót không hiểu, đó là đố kị, hoàng đế biết, bởi vì Sở Tụ chưa từng dùng loại giọng điệu ôn nhu ấm áp này nói chuyện với hắn, cũng sẽ không ở trước mặt hắn lộ ra biểu tình như vậy.
“Tay bị làm sao?”
“Có chút trầy da! Lúc rơi xuống thì bị nhành cây quệt trúng!” Bởi vì câu hỏi của Vũ Hạo quá mức ôn nhu, Sở Tụ cũng không để ý là ai hỏi liền theo phản xạ mà trả lời. Vừa dứt câu thì mới phản ứng lại, trông thấy liền muốn quỳ xuống hành lễ thì đã được người kia đỡ lên, “Miễn đi!”
Hoàng đế rất tự nhiên mà đưa tay, Hi Viện đang quỳ trên đất sửng sốt một chút mới biết là hoàng đế muốn nàng đưa thuốc mỡ.
“Đi xuống!”
Mệnh lệnh của Hoàng đế làm cho Hi Viện lo lắng mà liếc nhìn Sở Tụ một chút, cuối cùng vẫn là đi ra ngoài.
“Hoàng Thượng, cũng không phải vết thương gì lớn, hãy để thần tự bôi đi!” Sở Tụ thấy hoàng đế muốn nắm lấy tay cậu thì theo phản ứng muốn rụt lại, nhưng cậu nghĩ nghĩ làm như vậy có thể sẽ chọc giận người kia, nên cũng mở lời giải thích rõ ràng.
“Tay phải bị thương như thế thì làm sao chấp bút, lại đây!” Khí thế của Hoàng đế quá mức bá đạo, Sở Tụ do dự một hồi nhưng vẫn là cự tuyệt, nói, “Hoàng thượng, sẽ bẩn tay ngài! Vẫn là để cho vi thần tự làm đi! Quấn vải, cầm bút viết chữ sẽ không có trở ngại.”
Sở Tụ không dám nhìn thẳng vào tôn nhan của đế vương, chỉ biết cúi đầu chờ người kia lên tiếng, bất quá chờ mãi mà không thấy động tĩnh nên chỉ đành ngẩng đầu lên xem. Nhìn lại cậu chính là gương mặt không chút thay đổi của người kia, nhưng là ánh mắt vẫn cứ dõi theo cậu.
“Tần Nguyệt nói ngươi giống như một lão nhân, trẫm nhưng lại không cảm thấy như vậy, mấy ngày qua cũng thế. Bộ dạng ngươi như vậy là vì sợ trẫm sao?” Thanh âm của Hoàng đế mang theo một tia bất đắc dĩ.
Sở Tụ nghe xong thì trong lòng có chút chua xót, mỗi ngày đều kinh sợ, khúm núm, lẽ nào cậu lại muốn như vậy? Ở trong cung này, sống bên cạnh hoàng đế, mỗi một câu, mỗi một cử chỉ đều phải lo lắng, phải dựa theo lễ nghi chuẩn tắc của thần tử mà làm việc. Tất cả đều là thân bất do kỷ, hoàn cảnh bức bách mà nên.
Nghiêm cẩn như vậy, một chút cũng không thú vị, dần dần từng bước, cuộc sống bận rộn thế này Sở Tụ cũng không quá để ý, nhưng là, những lúc đêm dài an tĩnh, sẽ có khi nghĩ như muốn bỏ cuộc, nhưng đến cuối cùng, vẫn là cố mà nhịn xuống, tự vấn bản thân mình nên có khí khái của nam tử một chút, chí ít cũng vì thiên hạ làm chút chuyện.
Sở Tụ nghe xong câu hỏi của Hoàng đế, trong lòng uyển chuyển nghĩ nên làm thế nào để vuốt mông ngựa, nói hắn thiên hoàng quý tộc, nói hắn uy vũ bất phàm, chính cậu không dám ngưỡng mộ, mà chỉ có thể kính sợ, cứ nói râu ria một hồi rồi chuyển đề tài? Bất quá, không hiểu vì sao, cậu lại chẳng thể nào nói thành lời, trong lòng một trận cay cay khó chịu, chỉ có thể đứng nơi dó, cúi đầu không nói một lời.
Kỳ thực, trong lòng cậu vẫn còn là tâm tư của tiểu hài tử, khi mệt mỏi, ủy khuất đều luôn muốn có người đến an ủi, đến làm điểm tựa để cậu nói ra những lời trong lòng. Lúc trước, cậu còn có mẹ mà ôm cậu vào lòng vỗ vễ an ủi. Nhưng bây giờ, nơi này sẽ không dung sắc mặt của cậu, thậm chí không tha khi cậu lộ ra nhược điểm.
Hoàng đế cũng không để ý Sở Tụ im lặng không nói gì, chỉ là, hắn biết nếu như Sở Tụ cũng dùng một bộ dạng khen tặng giống các đại thần khác thì trong lòng hắn sẽ rất khó chịu. Lấy tay quết chút thuốc mỡ, liền nói “Nâng tay lên!”
Trong lòng Sở Tụ khổ sở, vốn định lại cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn là an phận đưa tay đến trước người Hoàng đế.
Tay bởi vì được lau sơ qua rượu, miệng vết thương càng trở nên đỏ. Chẳng qua, trầy da cũng không có gì nghiêm trọng, lúc này cũng không có chảy máu, chỉ là cánh tay một mảnh hồng hồng mà thôi.
“Tay ngươi bị thương, nên hai ngày nữa không cần đến ngự thư phòng.” Hoàng đế không có kinh nghiệm bôi thuốc cho người khác, tuy rằng đã rất cẩn thận, nhưng vẫn là lung tung thoa loạn làm đau Sở Tụ.
Sở Tụ cắn rắng, nghe xong lời nói của hoàng đế mà tâm tư vẫn buồn man mác ở nơi nào, hàm hồ “Ân” một tiếng.
Trên tay có một tầng thuốc mỡ thật dày Hoàng đế mới dừng lại. Sở Tụ bởi vì được dưỡng tốt nên theo phản xạ mà nói một câu, “Cảm ơn người!”
“Nhìn ngươi như vậy mới có cảm giác chân thực một chút!” Hoàng đế cũng không trách Sở Tụ vô lễ, nói xong thì đến bên ghế mà ngồi.
Chiếc bàn kế bên để những thứ mà tối hôm qua Sở Tụ luyện viết chữ, trên mặt là sách và bút ký Sở Tụ ghi chú trích dẫn khái quát về sự phát triển của khoa kỹ (1) trong thời kỳ tam quốc này.
(1) Khoa học kỹ thuật.
Chẳng qua, Sở Tụ chỉ viết giản lược, cùng một ít mấu chốt, Hoàng đế nhìn sơ nhưng vẫn có thể hiểu được, liền hỏi, “Ái khanh, ngươi làm cái này là…?”
“Vi thần đối với công sự có chút hứng thú, cho nên làm một chút. Về sau nếu có thể tự mình khám phá tìm hiểu dân gian, cũng có thể cấp được chút sáng kiến, nhưng đó cũng chỉ là mong muốn. Vi thần cho rằng, cải tiến một chút phương pháp công nông sản xuất, có thể làm ra được chút công cán, như vậy cũng có thể thúc đẩy sự phát triển của đất nước..” Sở Tụ khom người đứng, nói vài câu, mới thấy được trong lời nói của mình có chút kì quái, dù sao, khoa học kỹ thuật mà nói ở nơi này chỉ khiến người ta bật cười.
Hoàng đế cho rằng Sở Tụ nói rất đúng, chỉ là không cấp ra ví dụ cụ thể, nhưng hắn cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú để đi lý giải điều này, đối với hắn, chuyện đáng lưu tâm chính là đi bành trướng lãnh thổ cùng trung tập hoàng quyền.
Tương kiến thì nan biệt diệc nan
Đông phong vô lực bách hoa tàn
Xuân tàm đáo tử ti phương tận
Lạp cự thành hôi lệ thủy can
Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải
Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn
Bồng Lai thử khứ vô đa lộ
Thanh điểu ân cần vị thám khan. (*)
Sở Tụ thích thơ của Lý Thương Ẩn, có luyện chữ thì viết thơ của ông cũng là lẽ thường, chỉ là không nghĩ tới Hoàng đế lại đến xem.
“Dịch khanh, là vị giai nhân nào làm cho ngươi tưởng niệm như thế?” Trong lời Hoàng đế tuy rằng mang theo uy nghiêm, nhưng Sở Tụ đang khẩn trương đứng một bên vẫn có thể nghe ra có chút mất tự nhiên trong đó.
“Này chỉ dùng để luyện tự, viết lung tung, cũng không phải dùng để tưởng niệm ai!” Sở Tụ lựa lời cân nhắc, nội tâm thấp thỏm không yên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]