Sở Tụ để lại thư cho Tần Nguyệt và Hoàng đế, đặt chính giữa án thư trong phòng, Hoàng đế vừa vào liền thấy được mấy chữ thật to trên mặt – “Tần Nguyệt”. Hoàng đế cầm lên, cũng không để ý riêng tư trong đó liền xé mở xem, bên trong cũng không viết cái gì, hơn phân nửa là Sở Tụ nói chính mình ly khai, muốn Tần Nguyệt không cần vì một thân cây mà buông tha cho cả mảnh rừng, nói chính mình không xứng với Tần Nguyệt, Tần Nguyệt không cần nhớ thương cậu.
Hoàng đế nhìn tín thư trong tay tuy rằng một mảnh vô nghĩa, nhưng là bao hàm tình cảm của Sở Tụ đối với Tần Nguyệt, trong lòng hắn cực kỳ bất bình mà tùy tay ném bức thư lại trên bàn, cầm lấy một phong thư khác, sau khi mở ra, bên trong cư nhiên còn một tầng phong bì, trên mặt viết “Hoàng Thượng”.
Đây là một phong thư từ quan, chủ yếu nói chính mình năng lực hữu hạn làm không được nữa, phải về cố hương. Hoàng đế không cần vì chuyện cậu rời đi mà trút giận lên mọi người trong phủ, đương nhiên cũng không cần phái người tìm cậu trở về.
Nhìn phong thư này, Hoàng đế giận không kềm được, đảo tay áo làm cho mọi vật trên bàn đều rơi xuống đất, đồ sứ tranh chữ trong phòng cũng gặp nạn. Phần lớn đồ sứ đều bị hắn phát tiết đánh hỏng, thư họa trên đất đa phần đều do Sở Tụ viết ra cũng bị hắn làm rơi rớt tán loạn.
Thư họa bị Hoàng đế ném xuống đất, bất quá sau lại cho người đến thu nhặt thật tốt, đem mọi thứ trong phòng một lần nữa bày biện chỉnh tề, hắn không tin Sở Tụ có thể tránh được bàn tay hắn, sau này nhất định phải tìm được cậu về.
Hoàng đế cho người mang thư tín của Sở Tụ đưa cho Tần Nguyệt.
Lúc này vừa qua khỏi bữa trưa, Hoàng đế đang xem tấu chương xử lý công vụ. Việc điều tra Sở Tụ đã qua một ngày, đến bây giờ cũng không chút manh mối làm hắn phiền lòng nóng ruột không thôi.
Tần Nguyệt không để ý đến thị vệ ngăn trở mà xông vào ngự thư phòng, đem cung nữ hầu trà quát lớn đi ra, đóng cửa quay đầu chống lại Hoàng đế.
Tần Nguyệt lửa giận ngút trời, trừng to đôi mắt, hai gò má bởi vì chạy nhanh mà trở nên đỏ bừng, một thân cung trang váy áo đỏ rực như đem nàng trở thành hỏa diễm bập bùng.
“Hoàng huynh! Đây là ý tứ gì?” Tần Nguyệt một bên lấy phong thư để trước mặt Hoàng đế, một bên phẫn nộ nói ra.
Hoàng đế tùy ý liếc mắt một cái, ngữ khí bình thản, “Chính là ý tứ muội xem, Dịch khanh chính hắn đi rồi! Muội hồ nháo cũng nên có chừng mực, không cần tùy tiện đến ngự thư phòng chất vấn trẫm những vấn đề vô nghĩa, vẫn là nên trở về đọc thi thư nhiều một chút…”
Tần Nguyệt bị biểu tình không sao cả cùng ngữ khí bình thản của Hoàng đế chọc cho tức giận đến toàn thân phát run. Cái gì cũng không nhìn đến liền lãnh ngữ nói, “ Huynh mới là hồ nháo, đừng tưởng rằng huynh là Hoàng đế liền làm xằng làm bậy, chẳng lẽ không phải do huynh bức Sở Tụ đi sao? Chính huynh đối Sở Tụ làm cái gì huynh còn không rõ? Vẫn là mới qua vài ngày liền quên. Đúng vậy, mấy ngày nay không biết lại sủng hạnh bao nhiêu phi tần mỹ nhân, nam sủng mĩ thị. A, Vương mỹ nhân lại mang thai rồi đó, nghe nói thai tướng là tiểu hoàng tử. Mỗi ngày tả ủng hữu ôm như vậy, tư vị Sở Tụ huynh đã sớm không nhớ rõ đi, không phải chỉ là một thần tử nho nhỏ thôi sao? Thiên hạ còn nhiều người chờ huynh sai sử. Không phải chỉ là một nam nhân diện mạo tốt rời đi? Mỹ nhân trong thiên hạ còn không phải chờ huynh sủng hạnh? Bất quá, huynh chỉ muốn chính mình có một đêm khoái hoạt, chưa từng nghĩ tới…”
“Ba!”
Một tiếng thanh thúy trong ngự thư phòng vang lên, đánh gãy những lời châm chọc khiêu khích của Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt che mặt không thể tin nhìn chằm chằm Hoàng đế, trong mắt lộ ra vô vàn bi thương cùng phẫn nộ, “Tốt, huynh đánh muội! Thời điểm còn phụ hoàng và mẫu hậu cũng chưa từng đánh muội, huynh cư nhiên lại đánh!”
“Đúng vậy! huynh là Hoàng đế, thế nhưng vẫn là một ca ca! Trượng phu của muội muội có thể tùy tiện dùng, thần tử chính mình có thể tùy ý xâm phạm, huynh đã sớm quên mất lời dặn của mẫu hậu lúc gần đi, huynh chiếu cố muội như vậy sao? Đem muội bắt ở trong cung, vì tương lai bán mình cho huynh? Huynh không bận tâm cảm thụ của muội sao, không để ý đến cảm thụ của Sở Tụ sao? Huynh cái dạng này còn nói cái gì đáp ứng mẫu hậu là minh quân thiên cổ, muội xem căn bản là bại quốc chi đế.” Trong mắt Tần Nguyệt rưng rưng, gằn từng tiếng lên án.
Hoàng đế thật là bị Tần Nguyệt nói đến hồ đồ, cho nên mới ra tay đánh nàng, hắn là Hoàng đế tuy rằng cũng không ra tay đánh người, nhưng từ nhỏ tập võ kiện thể, lực tay cũng không phải lớn bình thường, Tần Nguyệt theo phản xạ tránh được nhưng vẫn bị đánh đến sưng lên.
Hoàng đế vốn đang sinh khí chuyện Sở Tụ trốn đi, bây giờ Tần Nguyệt còn đem mọi sai lầm nói lên người hắn, mặc dù trên mặt hắn không thừa nhận, nhưng kỳ thực trong lòng đã hối hận lúc trước đối Sở Tụ như vậy. Chỉ trách khi đó hắn uống nhiều rượu mà không làm chủ được, mới nhất thời để tâm ma trong lòng ra tay với Sở Tụ. Thấy Sở Tụ sau khi tỉnh lại hoàn toàn không chú ý tới chuyện đêm đó, mặc dù hắn hoài nghi nhưng cũng không mải miết theo đuổi, chỉ trong lòng một mặt nhận định cậu không lưu tâm.
Nghĩ đến Tần Nguyệt cỡ nào ỷ lại hắn, khi mẫu hậu rời đi vẫn luôn mãi nhắc nhở, phải nhất định hảo hảo chiếu cố muội muội, làm cho muội muội có thể hạnh phúc. Hiện tại xem Tần Nguyệt bị đánh đến sưng lên, trong lòng hắn cũng hối hận, nhưng là tôn nghiêm đế vương không cho hắn nói xin lỗi cũng như những lời hối hận, chỉ có thể lăng lăng đứng một bên tùy ý Tần Nguyệt quở trách, nửa câu giải thích giải vây cũng không nói ra lời.
“Muội muốn ra cung tự mình tìm Sở Tụ, huynh không cần ngăn muội! Muội tự sinh tự diệt cũng không quan hệ huynh!” Tần Nguyệt nói lời kiên quyết, đi đến trước mặt Hoàng đế liền ra tay như gió. Hoàng đế thực sự trúng một cái tát, “Đây là muội thay Sở Tụ đánh huynh!”
Lại duỗi tay ra, Hoàng đế tuy rằng biết động tác của Tần Nguyệt nhưng lại không nhúc nhích, tùy ý Tần Nguyệt thêm một bạt tay, “Đây là mẫu hậu đánh huynh! Huynh không xứng là ca ca ta!”
Tần Nguyệt lại tiếp tục giơ tay, bất quá, cuối cùng vẫn là thu tay về, “Muội còn không xứng đánh huynh, dù sao huynh đã chiếu cố muội nhiều năm như vậy!”
Tần Nguyệt đem ngọc bội công chúa trên người cởi xuống, phóng trên ngự án, “Đây là khối ngọc huynh ban cho muội, phụ hoàng cho muội cái kia muội sẽ không đưa cho huynh! Nói thật, huynh và phụ hoàng hai người chẳng khác gì nhau, đều làm cho muội thất vọng cực độ!”
Tần Nguyệt đi ra, gần đến cửa bỏ thêm một câu, “Huynh không cần can thiệp chuyện của muội, cũng không cần đánh chủ ý lên Sở Tụ!”
Tần Nguyệt cũng không phải là cô công chúa không biết khó khăn của dân gian, tức giận cũng không bận tâm, liền rõ ràng mà rời đi. Nàng trở về Lãm Nguyệt cung chính mình thay đổi một thân nam trang, đem một chút vật đáng giá giấu đi, sau đó lấy vàng bạc mình sở hữu, cầm theo vũ khí – một nhuyễn tiên ngân sắc, lại thu thập vài kiện y phục, chuẩn bị hành trang giản dị, cũng không có cung nữ khuyên ngăn, trực tiếp đi đến Ngự mã giam dắt yêu mã của nàng. Đó cũng là thiên lý mã năm kia Hoàng đế đưa cho nàng, con ngựa một thân tuyết trắng, chỉ chỗ trán có dúm mao màu đỏ. Tuy là ngựa đực, Tần Nguyệt lại gọi nó là “Yên Chi”. Nhìn đến yêu mã, nghĩ đến khi đó ca ca đối với mình sủng ái, lệ thủy trong mắt lúc này lại chảy xuống, ôm đầu yêu mã mà khóc, nghĩ đến khi nhìn thấy tín thư của Sở Tụ thì kinh ngạc, thăm dò ra chân tướng chỉ phẫn nộ cùng đau lòng. Trong cung không có bí mật chân chính, nàng tình nguyện không muốn biết ca ca phạm sai lầm đối với người mình thích. Nàng yêu kính ca ca, không chỉ bởi vì hắn là người thân duy nhất trên thế gian mà còn vì hắn là một minh quân bất đồng với phụ hoàng, trong lòng nàng nhìn đến mà sùng kính, nhưng lại không ngờ đến hắn lại làm chuyện không bằng cầm thú như vậy. Tuy rằng biết ca ca đối với Sở Tụ giữ lấy tâm tư, nhưng nàng nghĩ đến nếu chính mình dự định cùng Sở Tụ, có thể giúp cậu bảo trù, nhưng không nghĩ tới tất thảy đều rối loạn, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, thầm nghĩ có thể mau chút tìm được Sở Tụ. Tuy rằng trong lòng nàng cũng uất ức với cậu, sinh khí vì sao cậu không tìm nàng kể rõ, nhưng là, hiện tại sinh khí cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể đi tìm, còn muốn tìm ra cậu trước hoàng huynh.
Tần Nguyệt chân trước vừa bước ra cửa ngự thư phòng, Hoàng đế liền triệu hộ vệ đến, cho người an bài đi theo Tần Nguyệt, bảo hộ công chúa. Tuy rằng Tần Nguyệt quyết tuyệt trong lời nói như vậy, còn đánh hắn hai cái, nhưng máu mủ tình thâm, hắn vĩnh viễn không có khả năng mặc kệ nàng.
Ám vệ Hoàng đế phái ra sau một ngày đã bị Tần Nguyệt vùng thoát khỏi, không ai biết hành tung của nàng, tuy rằng từ nhỏ Tần Nguyệt học võ giống như nữ nhân giang hồ bình thường lớn lên, hơn nữa trời sinh thông minh cùng mưu kế rất nhiều, chưa từng chịu qua khổ nhọc, nhưng Hoàng đế cũng không bởi vậy mà giảm bớt lo lắng, trừ bỏ muốn tìm Sở Tụ ra, còn phải tìm Tần Nguyệt.
Hoàng đế một người ngủ trên long sàn, bên giường tựa hồ còn lưu lại hơi thở ngày đó của Sở Tụ. Đã nhiều ngày, hắn không có ngủ qua, lăn qua lộn lại đều là gương mặt Sở Tụ, vẻ tái nhợt khi sinh bệnh, nụ cười yếu ớt hoặc nghiêm túc, nét mặt cung kính khi cùng hắn nói chuyện, vẻ chuyên chú khi luyện chữ… Rõ ràng là đối hắn mỉm cười, trên gương mặt má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, ánh mắt hướng về phía trước như loan lên, nhưng lại biến thành bộ dạng đêm đó cậu dưới thân hắn mà khóc, trên gương mặt tất cả đều là lệ, ánh mắt hồng hồng. Hắn vươn tay, nghĩ có thể đem Sở Tụ ôm vào trong lòng, sau đó nhẹ nhàng mà nói, “Trẫm thực xin lỗi ngươi, về sau sẽ không đối với ngươi như vậy nữa!” Nhưng là, trước mắt hắn cho đến bây giờ đều là một hồi ảo ảnh đen tuyền. Không biết Sở Tụ đang ở địa phương nào, có lẽ trong lòng cậu cũng không chứa hình bóng hắn.
Đã qua một tháng, vẫn không có tin tức gì, thân thể Hoàng đế cũng bởi vì buổi tối mất ngủ, ban ngày triều chính cũng suy sụp, ở trên giường bệnh nằm mấy ngày mới tốt. Rồi một nữa bắt đầu vào triều Hoàng đế so với trước kia càng vùi đầu vào chính sự, nhưng vì Thái y dùng dược cùng bản thân hắn cố để mình quên đi, buối tối mới không hề mất ngủ, mà mọi việc cũng quay về bình thường.
Hai tháng sau, còn chưa tìm được bất luận cái gì về Tần Nguyệt cùng Sở Tụ, Hoàng đế cũng buông lỏng một chút, bởi vì tâm bệnh tiêu không ít, cũng không còn chấp nhất như ban đầu, thầm nghĩ nếu Sở Tụ cùng Tần nguyệt trở lại, liền tứ hôn cho bọn họ, đề bạt trọng dụng để bồi thường cho Sở Tụ.
Một năm sau, vẫn như cũ không có chút tin tức của Sở Tụ, Hoàng đế liền triệt đi bố cáo tìm Sở Tụ, chỉ phái người âm thầm điều tra, hy vọng có thể có hiệu quả, nhưng là, thiên hạ rộng lớn, cho dù là Hoàng đế muốn tìm một người không hiện thân cũng rất khó khăn.
Bất quá, một năm rưỡi về sau, Hoàng đế thu được thư tín của Sở Tụ, bên trong viết rất nhiều công sự cải cách, cư nhiên còn kể lại không ít bản đồ quân sự trọng địa, phong thư này chen lẫn trong công văn quan địa phương báo lên cho Hoàng đế. Hoàng đế thật cao hứng, nghĩ đến có thể tìm được Sở Tụ. Nhưng là, đi đến quan phủ địa phương nơi đó điều tra, lại không tra được manh mối gì, cuối cùng chỉ có thể xác định là ở trên đường bị thần không biết quỷ không hay gì mà bỏ vào công văn.
Tần Nguyệt cho tới nay cũng không có tin tức, Hoàng đế từng ngày hối hận cùng bận rộn mà trải qua, bất quá, hai năm sau, thân mình còn lo chưa xong Cẩm quốc cư nhiên muốn tiên hạ thủ vi cường đối Thừa quốc dụng binh, khơi mào chiến sự. Hoàng đế ngự giá thân chinh, không có bao nhiêu nhàn hạ mà sầu tư hoặc hối hận. Nguyên lai, hết thảy cảm xúc hoặc yêu hoặc hận đều vì thời gian mà hao mòn. Thẳng đến khi gặp lại, mới có thể mở ra suy nghĩ lúc trước, này yêu này hận cũng không vì thời gian mà thay đổi, rượu ủ chôn sâu dưới lòng đất, thời điểm khi mang lên, lại càng phát ra mùi vị hương trầm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]