Chương trước
Chương sau
Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt đóng thang máy lại.
Cửa thang máy đóng lại, lúc này một người phụ nữ mặc váy độn, trước cong sau vểnh đi tới.
Thấy bà cụ kia, vội vàng đi tới nịnh hót cười nói: "Bà nội, sao bà lại tới đây ạ?"
Bà cụ kia người thấy người phụ nữ nọ, dáng vẻ khi nãy vẫn còn hiền hòa, bây giờ lập tức trở thành lạnh như băng.
"Hừ, thư ký Hân, nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi là bà nội. Cô đừng tưởng tôi không biết tâm tư của cô, muốn chui vào nhà họ Tề làm mợ trẻ. Quên đi!"
Kim Ngọc Hân nghe được lời nói của bà cụ, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, tủi thân nói.
"Bà nội, bà nói gì vậy, cháu thật lòng đối xử tốt với bà mà!"
Bà cụ Tề không muốn nhìn thấy mặt cô ta, hỏi: "Minh đâu? Tôi muốn gặp Minh!"
Kim Ngọc Hân hai mắt sáng rực lên, liền vội vàng nói: "Cháu dẫn bà đi tìm anh ấy!"
"Tự tôi có tay có chân, không cần cô dẫn tôi đi. Tránh ra!" Nói xong, bà cụ kia đột nhiên đứng lại: "Cô đi xem camera an ninh cho tôi một chút. Hôm nay gặp được một đám người rất đáng ghét, phải dạy dỗ bọn họ một chút mới được."
Kim Ngọc Hân có chút bất mãn: "Bà nội, bà muốn xem camera ghi hình nào? Bà không nói rõ ràng cháu làm sao biết ạ?"
"Tìm hết toàn bộ cho tôi, nhanh đi!"
...
Đỗ Minh Nguyệt đứng ở trong thang máy, thấp giọng nói cùng Hoắc Minh Vân: "Bà cụ kia, có khi thân phận không hề đơn giản!"
Hoắc Minh Vân không hiểu, nghi ngờ cô, hỏi: "Cậu làm sao biết?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô ấy một cái, giải thích: "Cậu nghĩ xem. Tầng trên cùng là chỗ nào? Đều là chỗ của các nhân vật lớn. Bà cụ đó nói đi lên đó tìm cháu trai. Cậu nói xem còn có thể tìm ai ở đó?"
Hoắc Minh Vân sau khi nghe, bừng tỉnh hiểu ra: "Đúng ha, chỗ đó làm sao có thể tùy tiện ra vào? Cùng là nói, đó là bà nội của Tổng Giám đốc Sunny?"
"Cũng không hẳn, có lẽ là thân thích của người khác cũng không chừng!"
Lúc nói chuyện, hai người đã tới lầu năm.
Người ở lầu năm rất đông. Không nghĩ chương trình này lại có sức hút đến vậy. Có điều, cái này chứng tỏ cái tên của Sunny đang rất bùng nổ.
"Nhiều người như vậy?" Hoắc Minh Vân không kiềm được kinh ngạc.
Ngược lại Đỗ Minh Nguyệt lại tỏ ra bình tĩnh hơn một ít: "Đi thôi, điền tờ ghi danh!"
Hoắc Minh Vân gật đầu một cái, sau đó liền đi theo.
Lúc ghi danh, một người phụ nữ ở bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên châm chọc.
"Ôi, đây không phải là hai người tốt mới vừa nãy à? Làm xong chuyện tốt rồi? Đỡ bà cụ hom hem đi thang máy, thật nên cho các người một bông hồng nhỉ?"
Người phụ nữ này, chính là người mới vừa rồi giễu cợt ở bên trong thang máy, đại khái là thấy các cô tới, cho nên định chế giễu thêm mấy câu.
Hoắc Minh Vân làm gì nhịn được cơn tức này, thẳng thừng đáp trả: "Có phải lúc còn bé không ai dạy cô không? Lớn như vậy, còn không bằng một học sinh tiểu học."
"Tôi khi còn bé không có người dạy, cô khi còn bé có người dạy quá nhỉ? Ba mẹ xuất thân thế nào? Có muốn vào tù để dạy cho người ta không? Nói không chừng lại tích được công đức đó."
"Cô..."
Đỗ Minh Nguyệt kéo cô ấy lại, sau khi điền xong tên mình, thẳng người lên nhìn về phía cô ta.
Người phụ nữ kia bị cô nhìn đến có chút sợ hãi. Ánh mắt kia, khiến cô ta không kiềm được lui về phía sau một bước: "Cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô hay, đánh người là phạm pháp!"
"Bà cụ khi nãy lên tầng cao nhất. Tôi nghe nói, trên đó có cháu trai của bà cụ. Tôi cho rằng, bây giờ cô nên tự cầu may mắn cho mình đi thì hơn!" Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn cô ta đầy thương cảm.
Người phụ nữ kia sau khi nghe xong, mãi lâu mới phản ứng được là ý gì.
Trên mặt cô ta có chút hốt hoảng, nhưng vẫn giả bộ không tin: "Cô cho là cô nói mấy câu này thì tôi sẽ tin cô hay sao? Đừng có nằm mơ!"
Đỗ Minh Nguyệt nhún vai một cái: "Tin hay không tùy cô. Tôi chỉ nói thế thôi. Dù sao nhìn cô bị hù đến tái xanh mặt mày, tôi cảm thấy rất thú vị!"
"Cô..." Người phụ nữ kia tức giận sắc mặt cũng tái xanh, nhưng lại không dám làm gì cô, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
Hoắc Minh Vân thấy cô ta không nói ra lời nào, trong lòng rất hả hê. Để xem cái miệng thối của cô ta còn nói được gì nữa, lúc này cũng cạn lời rồi.
Nhìn cô ta còn dám phách lối hay không? Hoắc Minh Vân hất cằm lên một chút, nhìn cô ta vẻ đắc thắng!
Đỗ Minh Nguyệt kéo lại tay của Hoắc Minh Vân: "Nếu như không có chuyện gì, chúng tôi đi trước!"
Người phụ nữ kia tức giận nhìn bóng lưng của các cô, tức giận giậm chân.
Hoắc Minh Vân mặt đầy ngưỡng mộ nhìn cô: "Nguyệt, cậu thật lợi hại. Mới nãy cậu thấy sắc mặt của cái cô đó không? Thật sự hả giận hết sức."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô ấy đắc ý như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Cậu đó, kích động quá, nếu như động thủ, chúng ta sẽ thua thiệt."
Hoắc Minh Vân bĩu môi một cái, cũng biết mình mới vừa nãy quá nóng tính.
"Tớ không ưa nổi cái dáng vẻ đó của cô ta. Tớ sợ cái gì chứ? Dù sao ông nội cũng sẽ giúp tớ. Tớ chẳng vui vẻ gì."
"Cậu đó!" Đỗ Minh Nguyệt thật không biết phải nói cô ấy như thế nào: "Ông Hoắc tuổi tác cũng lớn, cậu lại không thể để cho ông ấy được yên tâm chút nào. Vì cậu mà vất vả cả nửa đời người rồi."
Vừa nói như vậy, trên mặt Hoắc Minh Vân cũng không khỏi áy náy, bây giờ ông nội thân thể không tốt, cô ấy cũng không dám phiền toái ông nội cái gì.
Hơn nữa, Minh Lâm bây giờ rất nghiêm túc học tập cùng ông Hoắc. Ông ta muốn đem công ty cho Minh Lâm quản, nhưng chính là không biết Minh Lâm có khiếu hay là không.
"Tớ sai rồi, mới vừa nãy tới không nên kích động như vậy." Hoắc Minh Vân nghiêm túc kiểm điểm.
Nhìn cô ấy như vậy, Đỗ Minh Nguyệt cũng có chút không đành lòng: "Được rồi, được rồi. Tớ nhắc nhở cậu chút vậy thôi. Sau này cậu ra khỏi nhà, phải cẩn thận nhiều hơn mới được."
Hoắc Minh Vân cười lên: "Ừ, tớ biết rồi Nguyệt!"
Hai người mới ra khỏi tòa nhà nọ, Lâm Hoàng Phong liền gọi điện thoại tới, Hoắc Minh Vân nhìn một cái, lập tức lộ ra một nụ cười gian tà.
"Nguyệt, em đang ở đâu? Còn ở phòng làm việc sao?" Lâm Hoàng Phong hết sức dịu dàng.
Gần đây bận chuyện công việc, cũng không rãnh để ý đến anh, bây giờ khó lắm mới làm xong, anh còn là đại công thần.
"Em không ở phòng làm việc, hôm nay cùng Minh Vân đi ra ngoài ghi danh, chính là chương trình tối ngày hôm qua nhắc tới với anh đó, anh quên à?"
Lâm Hoàng Phong đằng hắng một cái, anh quả thật quên mất.
"Thế à? Vậy ngươi ở đâu? Anh đi đón em, tối hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn đi, cũng đã lâu không có cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm rồi. Anh biết có một nhà hàng bít tết mới mở, mùi vị cũng không tệ lắm."
Hiếm khi nghe anh nói nhiều như vậy, Đỗ Minh Nguyệt cũng không khỏi nhướn mày: "Nếu anh đề cử, vậy em dĩ nhiên phải đi nếm thử một chút."
Lâm Hoàng Phong cong cong môi, tâm tình thật tốt!
Sau đó Đỗ Minh Nguyệt nói cho anh địa chỉ, rồi cúp điện thoại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.