Chương trước
Chương sau
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt trấn định lại, lúc này mới cảm thấy có chút mất thể diện, liền đẩy Lâm Hoàng Phong ra.
"Đúng rồi, lần này là Trương Văn Thành cứu em..." Đỗ Minh Nguyệt vừa nói, vừa quay đầu lại, nhưng căn bản không có thấy bóng người của anh ta đâu nữa.
"Người đâu rồi? Rõ ràng em mới ở đây với anh ấy mà!" Đỗ Minh Nguyệt kỳ quái lẩm bẩm nói.
"Hình như mới nãy anh thấy anh ta lái xe rời đi. Nguyệt, em nói anh nghe rốt cuộc là xả ra chuyện gì? Là ai bắt em đi?" Lâm Hoàng Phong hỏi sang chuyện khác.
Đỗ Minh Nguyệt nghe anh hỏi như vậy, cũng quên mất chuyện Trương Văn Thành, kể lại chuyện vừa xảy ra một lần.
Lâm Hoàng Phong sau khi nghe xong, trong ánh mắt bắn tán loạn ra một tia sát khí: "Em nói là Dung Khiết làm?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Ừ, là cô ta!"
Trong lòng Lâm Hoàng Phong mặc dù rất tức giận, nhưng bây giờ quan trọng nhất, vẫn là trấn an tinh thần của Đỗ Minh Nguyệt.
"Anh biết rồi. Em có bị thương ở đâu không? Có muốn đi khám bác sĩ xem sao không?"
Bị thương? Cô không có bị thương, chỉ là có chút sợ hãi mà thôi.
"Em không có sao." Đỗ Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Vậy chúng ta đi về trước, anh thấy em có vẻ bị dọa một trận thất kinh rồi. Về nghỉ ngơi trước đi đã!" Lâm Hoàng Phong dịu dàng nói.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, liền vội vàng nói: "Anh mau gọi mấy chiếc xe cảnh sát kia về đi thôi. Chạy qua chạy lại như vậy cũng không tốt!"
"Được, anh sẽ lập tức xử lý!"
Lâm Hoàng Phong nói xong, liền nói mấy câu cùng người trong xe, người nọ gật đầu một cái, lập tức đi xuống.
Sau đó ở trước mặt của Đỗ Minh Nguyệt hết sức xu nịnh mà nói: "Vị này chính là bà Phong rồi. Bà Phong đúng thật là trời sinh có khí chất!"
Lâm Hoàng Phong quác mắt nhìn người nọ một cái, người nọ run lập cập, sau đó lúng túng cười một tiếng: "Vậy tôi đi trước đây chủ tịch Phong, bà Phong. Hai người nghỉ ngơi sớm!"
Nói xong, người nọ liền chạy như bay về phía xe cảnh sát phía sau. Người trong xe cảnh sát lại rất cung kính với người nọ.
Không biết họ nói cái gì, một hàng xe cảnh sát phía sau kia, đột nhiên quẹo cua, rời đi từng hàng.
Lâm Hoàng Phong đi vào trong xe, hạ cửa kiếng xe xuống: "Lên đi, anh đưa em về nhà!"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, sau đó chui vào trong xe.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong một gian phòng nào đó bên trong có xác một người đàn ông. Người lõa thể, phía dưới bị người dùng vật sắc nhọn gây thương tích, be bét không tả nổi.
Dung Khiết cặp mắt vô thần ngồi ở trong bồn nước. Vòi hoa sen không ngừng phun nước xuống.
Cô ta ôm thân thể mình, phía trên có rất nhiều vết bầm lớn nhỏ. Cô ta cầm khăn lông không ngừng lau khắp cơ thể mình. Nhưng dù có làm thế nào cũng không lau hết dấu vết phía trên.
Cô ta khóc lóc thất thanh, lúc này cũng làm cho bà Dung sợ hãi.
"Con gái à, con gái rốt cuộc con có chuyện gì vậy? Con nói cho mẹ nghe đi có được hay không?"
Dung Khiết trở lại thì đi vào trong phòng tắm. Bây giờ đã gần ba giờ trôi qua mà một chút động tĩnh cũng không có.
Dung Khiết cầm khăn lông, lau đến mức da trên người ửng đỏ, cô ta cũng không mảy may quan tâm dù chỉ một chút!
Nhưng mà, không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, bà Dung mở cửa, liền thấy cảnh sát mặc cảnh phục.
"Dung Khiết có ở đây không?"
Bà Dung thấy bọn họ, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt: "Con gái tôi không có ở đây, các người tìm con gái tôi làm gì?"
"Chúng tôi phát hiện cô ta có liên quan đến một vụ án giết người. Hơn nữa chứng cứ cũng xác thực. Phải dẫn cô ta về thẩm vấn!"
"Không thể nào." Bà Dung nghiêm nghị phủ nhận nói: "Con gái tôi là người tuân thủ luật pháp như vậy, làm sao có thể giết người? Các người có khi nào nghi nhầm rồi hay không?"
"Cảnh sát phá án, vẫn mong được phối hợp. Chúng tôi sẽ thi hành đúng pháp luật. Nếu quả thật sai lầm, con gái bà cũng sẽ an toàn trở về!"
Bà Dung thấy bọn họ nhất định phải dẫn Dung Khiết đi về sở thẩm vấn, cũng hạ lòng: "Con gái tôi chưa có trở về. Từ hôm qua đến bây giờ cũng chưa thấy về nhà. Bây giờ tôi cũng không biết liên lạc với con bé như thế nào."
Chuyện này vốn chính là do con gái bà ta làm, nếu quả thật tra ra được cái gì, vậy đời này của cô ta thì thật coi như bị phá hủy rồi.
Nhưng mà, những cảnh sát kia hiển nhiên không tin, lại không có cách nào đi lục soát nhà.
Nhìn chung quanh, nói: "Vậy bà có số điện thoại của con gái mình thì gọi cho cô ta ngay đi."
Bà Dung nắm chặt cánh tay để ở trước ngực, ánh mắt có chút lơ đãng.
"Có thì có, nhưng trước đó đã gọi cho con bé rồi. Điện thoại luôn trong trạng thái tắt máy, cho nên tôi cũng không biết con bé đi đâu!"
"Gọi cho cô ta." Những cảnh sát kia nhìn bà ta chằm chằm.
Bà Dung lại không buồn nhúc nhích, đứng lì tại chỗ, cúi thấp đầu.
Cảnh sát liếc nhìn nhau, liếc mắt là biết ngay bà ta đang nghĩ gì, dù sao cũng là con gái mình.
"Thưa bà, nếu như bà cản trở chúng tôi phá án, chúng tôi sẽ bắt bà vì tội gây nhiểu loạn trật tự trị an. Nếu như bà biết con gái mình ở đâu thì tốt nhất nên nói với chúng tôi đi!"
Bà Dung vừa nghe họ muốn bắt bà ta lại, lập tức ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn bọn họ.
"Đừng, đừng bắt tôi. Tôi gọi ngay bây giờ! Tôi gọi ngay bây giờ!"
Nói xong, bà ta liền cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại con gái mình.
Rất nhanh, chuông điện thoại vang lên, thanh âm truyền ra từ hướng của phòng tắm.
Bà Dung bước nhanh về phía trước cản ở cửa, cầu khẩn nói: "Cảnh sát các người nhất định là nghĩ sai rồi, không phải là con gái tôi đâu!"
Trong số những cảnh sát đó vừa hay có một nữ cảnh sát. Nữ cảnh sát kia không nghe lời nói của bà ta, đi tới.
Lúc này, cửa đột nhiên được mở ra, Dung Khiết khoác khăn tắm, trên tóc còn nhỏ nước xuống, trong ánh mắt trống rỗng không có một chút suy nghĩ gì.
Bà Dung thấy cái bộ dạng này của cô ta, lập tức tiến lên ôm lấy cô ta: "Sao con lại ra đây? Mau vào đi. Mẹ sẽ xử lý hết!"
"Không cần!" Thanh âm của Dung Khiết có chút khàn khàn, sau đó cô ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía những cảnh sát kia, nói: "Là tôi làm!"
Bà Dung mặt đầy vẻ không thể tin nổi mà nhìn Dung Khiết, hét: "Con nói bậy bạ gì đấy, con đừng có nói nhảm!"
Sau khi quát xong, bà ta xoay đầu lại nhìn về phía cảnh sát, giải thích: "Cảnh sát, con bé nói bậy thôi, các người tuyệt đối đừng tin nó!"
Dung Khiết nhìn bà ta cầu xin tha thứ vì cô như vậy, trong ánh mắt có một chút không đành lòng, nhưng cô ta biết, cả đời này của cô ta, đã bị phá hủy rồi.
"Mẹ, mẹ không cần che giấu cái gì cho con nữa. Là con tự làm tự chịu!" Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát, tiếp tục nói: "Tôi đi thay quần áo, sau đó sẽ đi theo các người!"
Bà Dung nhìn bóng lưng cô ta đi lên lầu, ngã ngồi trên mặt đất, thất thanh khóc rống lên.
Dung Khiết lọt lưới, chuyện này rất nhanh truyền ra trên mạng. Lúc bắt đầu xét xử là ba ngày sau, trên mặt của Dung Khiết không có một chút sinh khí.
Quan tòa đọc từng tội trạng một của cô ta ra, cuối cùng còn có bắt cóc Đỗ Minh Nguyệt, giết ba người đàn ông.
"Ba người đàn ông kia, cũng là cô giết đúng không?"
Dung Khiết thấy hình phía trên, đột nhiên hét rầm lên: "Người đàn ông đó chết chưa hết tội!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.