Chương trước
Chương sau
Đỗ Minh Nguyệt nghe lời nói này của anh, có chút lộ vẻ do dự, lời mặc dù là nói như vậy, nhưng cô muốn lấy ra một nửa cổ phần cho Yến Thanh Nhàn.
Hơn nữa quả thật cô cũng không thể. Nếu như cô nhậm chức, rất khó bảo đảm sẽ quản lý tốt.
Hơn nữa, tập đoàn Đỗ thị cũng không phải làm trong ngành cô nhắm đến, nếu thay đổi, vẫn có chút khó khăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, liền cự tuyệt nói: "Hay là bỏ đi, Tiêu Hồng Quang cảm thấy em như bây giờ là vô cùng tốt."
Lâm Hoàng Phong thấy cô như vậy, cũng không miễn cưỡng nữa. Anh đi tới trước mặt cô, xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Vậy coi như xong. Có điều, em yên tâm. Em làm gì anh cũng ủng hộ em!"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, cười ngọt ngào vô cùng.
"Cảm ơn anh, Hoàng Phong. Em nhất định sẽ cố gắng."
Lâm Hoàng Phong cười lên: "Anh tin tưởng em!"
Đỗ Minh Nguyệt đem ý định này của mình nói cho nhóm các cô Dư Hồng Thu, sau khi các cô ấy biết cũng kinh ngạc không thôi.
Dư Hồng Thu: "Nguyệt, cậu muốn mở phòng làm việc? Cậu đây là định tự chủ gây dựng sự nghiệp?"
Đỗ Minh Nguyệt: "Coi là vậy đi!"
Thúy Hân: "Cậu cần phải suy nghĩ kỹ, gây dựng sự nghiệp rất cực khổ."
Đỗ Minh Nguyệt: "Tớ dĩ nhiên biết rồi. Nhưng dù sao thì cũng phải thử nghiệm một lần mà. Nếu như không được, thì cũng không có cách nào."
Chị Trần: "Được rồi được rồi, dù sao vị kia nhà em có tiền!"
Chị Trần vừa ra tới, mọi người cũng chuyển lòng hiếu kỳ sang trên người chị ấy. Dẫu sao chị ấy bây giờ còn đang độ trăng mật, cũng tương đối tò mò là đi đâu chơi.
Chị Trần thấy bọn họ hứng thú như vậy, liền kể những chuyện mình gặp cho họ nghe. Sau đó, Dư Hồng Thu cũng ở công bố, cô ấy cũng sắp kết hôn rồi!
Đỗ Minh Nguyệt nhìn, không kiềm được thở dài nói: "Thời gian trôi nhanh quá, chỉ chớp mắt, mọi người cũng sắp kết hôn rồi!"
Dư Hồng Thu: "Vậy cậu là người đã kết hôn rồi, có muốn cùng chúng tớ chia sẻ một chút kinh nghiệm hay không đây?"
Đỗ Minh Nguyệt: "Nào có kinh nghiệm gì để chia sẻ đâu? Hai người chung một chỗ, phải càng ngày càng tốt, càng ngày càng hạnh phúc, đây mới là quan trọng nhất."
Đỗ Minh Nguyệt cùng các cô ấy trò chuyện một hồi, rất nhanh lại phải đi làm.
Các cô ấy không kiềm được hâm mộ: "Vẫn là Nguyệt tốt. Mọi người nhìn chồng của Nguyệt xem, torng mấy người chúng ta, cậu ấy chính là bà chủ."
Đỗ Minh Nguyệt cười lắc đầu một cái, cũng chỉ đưa ra một biểu tình thế, cũng không có gì thêm để nói.
Yến Thanh Nhàn gần đây cũng ở đây xem Vũ Thần. Nhóc Vũ Thần sắp từ từ học bò xong rồi, có lúc còn nói bi ba bi bô, giống như là muốn mở miệng nói chuyện.
Lâm Hoàng Phong vì muốn nghe bé kêu một tiếng ba, đã dùng đủ mọi cách, tan làm thì ôm bé đi trong sân, chỉ cho bé gọi mấy tiếng “ba, ba”.
"Vũ Thần, ba là ba đây. Gọi “ba” đi, gọi “ba” đi!"
Nhóc Vũ Thần gương đôi con ngươi đen nhánh nhìn anh, như là tò mò anh đang làm gì.
Lâm Hoàng Phong nhìn bé, hôn một cái lên khuôn mặt của bé, lại một lần nữa nói: "Nào Vũ Thần, gọi “ba”, “ba”, “ba”, “ba”..."
"Ô kìa, ba ở chỗ này à?" Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nói tiếp.
Lâm Hoàng Phong quay đầu, thấy cô ấy đi tới, ôm bé con đón: "Sap em cũng tới? Em đừng giành với anh. Vũ Thần nhất định phải gọi ba trước!"
Nhìn cái dáng vẻ ngây thơ này của anh, Đỗ Minh Nguyệt cười lên: "Được được được, không tranh với anh, anh là ba!"
Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt ôm bé con, dịu dàng vuốt ve: "Vũ Thần, thấy chưa con, đây là ba của con. Vũ Thần phải nhớ gọi ba đó!"
Vũ Thần thấy Đỗ Minh Nguyệt, cười đặc biệt vui vẻ. Cái miệng nhỏ khả ái ngậm vào mở ra, dường như đang hết sức nỗ lực gọi một tiếng “ba”.
Lâm Hoàng Phong sau khi thấy, mặt đầy vẻ vui mừng phấn khởi: "Em xem, em xem, con đang kêu ba kìa. Nguyệt, em mau xem này!"
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh vui như thế, cũng không khỏi cười theo, nói: "Vâng, vâng, vâng, em thấy rồi."
Kết quả Vũ Thần đột nhiên nôn trớ, còn nôn rất nhiều. Hy vọng của hai người lập tức vỡ.
Đỗ Minh Nguyệt an ủi Lâm Hoàng Phong đang chán nản một chút: "Đừng nản chí, Vũ Thần thông minh như vậy, nói không chừng lần sau có thể nói rồi."
Lâm Hoàng Phong có chút thất vọng, nhưng vẫn là bị nhóc con này làm cho cười lây: "Bỏ đi, bỏ đi, cũng chỉ là lúc nhất thời thôi. Thật sự muốn nuôi con mau lớn."
"Anh là ba của con, anh không nuôi con thì ai nuôi?" Đỗ Minh Nguyệt liếc anh một cái.
Lâm Hoàng Phong cười lên: "Nói cũng đúng!" . ngôn tình sủng
Yến Thanh Nhàn cùng Đỗ Minh Nguyệt hai người, dù sao cũng là mẹ con, có tức giận như thế nào đi nữa, cũng vẫn sẽ hòa giải.
Huống chi, Yến Thanh Nhàn cũng không phải thật sự trách cứ cô. Bà cũng biết, cô là vì muốn tốt cho bà.
"Con đó, thật sự muốn mở phòng làm việc?" Yến Thanh Nhàn hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt biết, bà chịu chủ động nói chuyện cùng cô, cũng biết là đang cho cô bậc thang bước xuống, cô làm sao mà không hiểu cho được.
"Tính là vậy. Cũng không biết có thể làm được gì hay không?" Đỗ Minh Nguyệt có chút bận tâm.
"Yên tâm đi, con có khả năng, khẳng định có thể làm tốt!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe lời nói này của bà trong lòng cũng thư thản một ít, cô nắm tay của Yến Thanh Nhàn, nói: "Mẹ, con biết, chắc chắn trong lòng mẹ đang trách con. Con nói mấy lời quá đáng, thật xin lỗi mẹ!"
Yến Thanh Nhàn nghe cô nói thế, thở dài, nói: "Nguyệt à, con là con gái của mẹ. Sao mẹ trách con được? Muốn trách cũng chỉ trách mẹ không chịu thua kém. Không thì, con cũng không hận ông ta đến vậy."
Người gọi là ông ta đó, Đỗ Minh Nguyệt không cần suy nghĩ cũng biết bà nói là ai.
"Mẹ, sao bây giờ mẹ còn tự trách mình chứ? Nếu ông ta thật sự yêu mẹ, ông ấy sẽ không để cho mẹ chịu tủi hờn. Tại sao đến bây giờ mẹ vẫn không nghĩ ra chứ?" Đỗ Minh Nguyệt vội vàng nói.
"Mẹ suy nghĩ minh bạch rồi. Mẹ và người đó không thể nào ở cùng một chỗ. Chẳng qua là mẹ cảm thấy ông ta có chút đáng thương thôi. Con yên tâm, mẹ biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm." Yến Thanh Nhàn tỉnh táo trả lời.
Đỗ Minh Nguyệt cũng cảm thấy mình có chút nóng nảy, không biết tại sao, mỗi lần nhắc tới chuyện của Đỗ Chính Lâm, tâm trạng của cô ấy luôn dễ bị mất khống chế.
Có lẽ là bởi vì tổn thương ở torng nội tâm cô đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa.
"Thật xin lỗi mẹ, con có chút mất khống chế!"
Yến Thanh Nhàn đi đến chỗ cô, nắm tay cô, nói: "Nguyệt, chuyện đã qua, thì cứ để cho nó qua đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa."
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy vậy, nhắm hai mắt lại, giống như là thỏa hiệp, nói: "Được, con hiểu rồi!"
Sau đó, hai người không nhắc đến tên Đỗ Chính Lâm nữa. Đỗ Minh Nguyệt cũng luôn bận rộn làm việc của mình.
Phòng làm việc của cô đã lắp ráp xong hết rồi. Sau đó còn chuyển bàn ghế làm việc đến, bấy giờ mới giống như là phòng làm việc thật sự.
Chỉ như vậy, qua mấy ngày, Đỗ Minh Nguyệt nhận được tin tức Hoắc Minh Vân cùng Hứa Minh Lâm đính hôn, hơn nữa còn mời cô tham gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.