Chương trước
Chương sau
Đỗ Như Nguyệt nghe thấy anh ấy nói như vậy lập tức cảm thấy có chút không vui: “Sao lại không thể kiên trì, anh như vậy là không tin tưởng em.”
“……”
Lâm Hoàng Phong cảm thấy rằng bản thân không nên tranh luận về vấn đề này với cô ấy nữa.
“Được, nếu em thực sự muốn mở một văn phòng làm việc thiết kế nội thất, vậy anh sẽ giúp em.” Lâm Hoàng Phong khẳng định.
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Không cần, em tự mình làm được.”
Em muốn thử, không cần ai giúp đỡ, có như vậy em mới có thể đi xa được. Lâm Hoàng Phong rất hiểu tính cách của cô ấy, nhưng ngay cả khi cô ấy có ý định không muốn anh giúp đỡ, anh ấy cũng sẽ không thể ngồi yên, đương nhiên sự giúp đỡ này sẽ là lặng lẽ.
“Vậy thì em tự mình làm nhé, bất cứ lúc nào cần giúp đỡ, gọi anh!”
“Em biết rồi!”
Nhưng thực tế, cô ấy cũng sẽ không nói cho anh biết. Cô ấy muốn tự dựa vào sức mình, nhưng thực sự không biết sự nỗ lực của cô ấy có thể đi được bao xa. Yến Thanh Nhàn biết được cô có ý tưởng như vậy, không thể không nói: “Con nói xem, ở nhà chăm chồng chăm không phải tốt hơn sao? Mà phải đi ra ngoài làm cho cực khổ.”
“Mẹ, con không phải muốn như vậy, mẹ bên con lâu như vậy chắc hẳn mẹ biết con muốn gì mà.”
Yến Thanh Nhàn nghe cô ấy nói vậy, cũng không biết nói gì hơn, cô ấy là đứa con gái từ nhỏ đến lớn đều mạnh mẽ, không biết có phải do gia đình nên mới nảy sinh tính khí như vậy không. Nhưng Yến Thanh Nhàn cảm thấy bản thân mình cô ấy thiệt thòi quá, thực sự là rất nhiều. Vì vậy để bù đắp cho cô ấy, cô ấy muốn làm việc gì thì hãy cứ làm, dù sao cũng có Lâm Hoàng Phong ở phía sau.
“Được rồi, được rồi, con muốn làm gì cứ làm, nhưng còn những đứa trẻ con đừng lơ là.”
Đỗ Như Nguyệt cười, vòng tay ôm lấy mẹ: “Con biết mẹ luôn là người tuyệt vời nhất!”
Bộ dạng của cô ấy lúc này thật buồn cười, nhéo cái mũi cô: “Nhìn dáng vẻ của con như thế này, nhìn có giống bà mẹ hai con không cơ chứ, thật đúng là giống một đứa trẻ con hơn.”
“Con đối với mẹ vẫn mãi là một đứa trẻ, dù có bao nhiêu tuổi vẫn như vậy!” Đỗ Minh Nguyệt nói một cách gượng gạo.
“Phải phải phải, con lúc nào cũng nói đạo lý!”
Đỗ Minh Nguyệt mong muốn mở một văn phòng, cô thực sự muốn bắt tay vào việc đó ngay, những gì không hiểu cô ấy lập tức lên mạng kiểm tra, mỗi ngày cô ấy đều rất bận. Lâm Hoàng Phong gần đây cũng về nhà rất sớm, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy thật kỳ lạ, người đàn ông này có thể nhàn nhã cả ngày như vậy sao? Thật không giống với thường ngày.
“Sao dạo gần đây anh về nhà sớm thế!”
“Không có việc gì làm, anh về nhà luôn!” Lâm Hoàng Phong bình tĩnh nói.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn đống tài liệu trên bàn của anh ấy, nét mặt bất lực, kia là không có việc để làm sao? Đỗ Minh Nguyệt xác nhận lại một lần nữa: “Anh có chắc chắn là không có việc gì để làm không?”
“Anh chắc chắn!” Đỗ Lâm Phong nói dối thực sự không có chút xấu hổ. Đỗ Minh Nguyệt cầm tập tài liệu lên đặt trước mặt anh ấy: “Vậy nói cho em biết về tập tài liệu này đi?”
Đỗ Lâm Phong nét mặt không biến sắc: “Chỉ là một đống giấy còn có thể là gì nữa đây!”
“Không phải là anh bị nhóm hội đồng ruồng bỏ đấy chứ?” Đỗ Minh Nguyệt cho rằng, đây chính là lý do phù hợp nhất. Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ này của cô ấy, rõ ràng là muốn hỏi cho đến cùng vì vậy anh ấy liền kéo cô lại gần ôm chặt trên chiếc bàn đó.
“Hỏi gì nhiều vậy, anh muốn về nhà để được bên cạnh em, như vậy đã hài lòng chưa?”
Đỗ Minh Nguyệt bị câu nói đó của anh khiến cho xấu hổ, sau đó cô vòng tay qua cổ anh, hai người sát lại gần, suýt chút nữa hai chóp mũi có thể chạm vào nhau.
“Có thật anh nhất định muốn ở bên cạnh em không? Em làm sao có thể tin điều đó đây nhỉ?”
Lâm Hoàng Phong siết chặt lấy eo cô, Đỗ Minh Nguyệt từ trên bàn ngã vào vòng tay của anh ấy.
“Em thấy sao?” Hơi thở của anh ấy rất gần khiến cả mặt đều nóng bừng. Minh Nguyệt biết anh ấy sẽ làm gì tiếp theo, vội vã che đôi môi anh lại.
“Lại định hôn em sao?” Đỗ Minh Nguyệt nhíu đôi lông mày, sau đó cô đứng lên nói nhỏ: “Lâm tổng làm việc rất tốt, em sẽ không là người phụ nữ hại nước hại dân đâu.”
Lâm Hoàng Phong nhìn cô đi lại thật không yên, trong lòng có ngọn lửa không thể kìm nén, anh che mặt cười thầm: “Nữ nhân này, phải bị nằm trên giường có như vậy mới chịu nghe lời.”
Chu Ngọc Anh sau khi trốn khỏi viện, cô ấy bị bong gân, cô ấy biết rõ người mà mình đã gặp ở bệnh viện hôm ấy chính là Đỗ Minh Nguyệt. Khi nghĩ đến Đỗ Minh Nguyệt cô đã ước giết chết người phụ nữ đó, nếu không có cô ấy thì cô ta sẽ không trở thành như bây giờ. Cô cũng biết rất rõ, Lâm Hoàng Phong sẽ không bỏ qua cho cô. Nhưng ngay cả khi cô ta chết cô ta cũng sẽ kéo theo một người để làm tấm đệm lưng. Đỗ Minh nguyệt những ngày nay chuẩn bị đi mua sơn vẽ, và đương nhiên cô ấy sẽ dùng những thứ đó để vẽ tranh, hơn nữa còn mua một số sách, dự định sẽ tự mình học. Chu Ngọc Anh lâu ngày theo dõi lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, cô ta đeo khẩu trang, đội một chiếc mũ tối màu đi theo. Đỗ Minh Nguyệt xuống xe, đi dạo trong trung tâm mua sắm, trong trung tâm có rất nhiều người, Ngọc Anh cũng thực sự không có cơ hội để ra tay. Cho đến khi Đỗ Minh Nguyệt rời trung tâm mua sắm, Ngọc Anh vẫn tiếp tục đi theo cô. Khi nhìn thấy Minh Nguyệt chuẩn bị gọi xe taxi, đi qua một nơi có ít người, Ngọc Anh lấy ra một mảnh vải tiến tới bịt miệng cô. Trên mảnh vải đó cô ta đã cố tình bỏ thuốc mê chính là để cho Đỗ Minh Nguyệt ngất đi. Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên bị che mắt, đôi mắt không thể tự mình mở to và cô bắt đầu vùng vẫy. Sau một hồi giãy giụa, cô cảm thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng, cuối cùng dần dần bất tỉnh. Những thứ trong tay cô lập tức rơi xuống đất phát ra những âm thanh chói tai. Chu Ngọc Anh dùng rất nhiều sức cuối cùng cũng kéo được cô ấy đi chỗ khác. Lâm Hoàng Phong vẫn về từ rất sớm, nhưng lần này anh không nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng có chút bất an.
“Má Ngô, Nguyệt đâu ạ? Sao cháu không nhìn thấy?”
Má Ngô nghe thấy, có chút hoài nghi hỏi: “Cô ấy vẫn chưa về sao? Hôm nay cô ấy nói muốn đi mua một chút giấy vẽ và sơn, dì tưởng cô ấy đã về rồi.”
Vẻ mặt của Lâm Hoàng Phong có chút nghi ngờ, anh vội hỏi: “Cô ấy đã đi bao lâu rồi?”
Má Ngô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường: “Khoảng 3 tiếng đồng hồ rồi!”
Linh cảm bất an của Lâm Hoàng Phong ngày càng ngày càng lớn, Má Ngô thấy sắc mặt của anh không tốt, cô cũng cảm thấy lo lắng.
“Làm sao vậy cậu chủ? Cô ấy xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Hoàng Phong không muốn cô ấy lo lắng, lắc đầu: “Không có, Má Ngô tôi đi ra ngoài có chút việc, dì ở nhà đừng nói chuyện này với ai khác nhé.”
Má Ngô nghe anh ấy nói vậy, trong lòng cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi. Nhưng cô ấy quyết định không hỏi thêm gì nữa, lập tức đồng ý: “Tôi biết rồi thiếu gia!” Lâm Hoàng Phong vội vã cầm chìa khóa xe rồi vội lái xe rời đi. Sau khi lái xe ra ngoài, Lâm Phong liền bỏ điện thoại ra gọi điện: “Anh tìm thấy người phụ nữ đó chưa?”. Anh ấy thực sự lo lắng giọng nói cũng lạc đi, đầu kia nghe máy cũng có chút lo lắng liền trả lời: “Thấy….tìm thấy rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.