Dư Hồng Thu vừa nghe thấy tên Triệu Hưng liền ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn Đỗ Minh Nguyệt hỏi: “Cậu vừa nói cái gì vậy?" Cô ấy chắc chắn rằng mình không hề nghe nhầm, cô ấy vừa nghe thấy tên của Triệu Hưng. “Tớ nói là, một lát nữa Triệu Hưng sẽ tới đón cậu.” Đỗ Minh Nguyệt hài hước trả lời khi nhìn bộ dạng của Dư Hồng Thu. Dư Hồng Thu không ăn được chút nào, vội lấy khăn giấy lau tay, “Sao anh ta lại đến? Không phải là do hôm qua tớ uống say nên đã gọi cho anh ta đó chứ?" Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, “Đúng rồi, cậu đã gọi. Còn rất khí phách mà nói rằng cậu sẽ đi tìm người khác." Dư Hồng Thu nghe vậy, ngay lập tức hóa đá. "Tớ thật sự đã nói như vậy sao? Nếu anh ấy cho là thật thì sao?" Dư Hồng Thu có chút lo lắng, vừa nói vừa khóc. Khi Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Dư Hồng Thu như vậy, cô biết người đàn ông đó quan trọng như thế nào đối với cô ấy. "Tớ lừa cậu chút thôi, vậy mà cũng tin được. Còn nữa, cậu phải biết yêu thương bản thân mình. Dù hai người có quay lại, nếu anh ta làm cậu bị tổn thương, cậu phải biết buông tay đúng lúc. Cậu hiểu không?” Dư Hồng Thu sững sờ một lúc khi nghe Đỗ Minh Nguyệt nói vậy. Sau đó, cô ấy ngẩng đầu nhìn Đỗ Minh Nguyệt. "Cậu biết chuyện gì đã xảy ra, đúng không?" “Tớ cũng biết được gần hết rồi. Cậu quá ngu ngốc, tính khí của cậu không phải để bị bắt nạt.” Đỗ Minh Nguyệt mặt như sắt thép. Vai Dư Hồng Thu lập tức buông xuống, “Tớ cũng muốn thế. Nhưng mỗi lần xảy ra chuyện liên quan đến anh ấy, tớ lại thấy mình thật hèn mọn. Tớ đã nghĩ, giá mà lúc đó tớ nhịn xuống một chút." Giữa hai người họ, Dư Hồng Thu dần hiểu rằng ai đó đã phá vỡ sự cân bằng này. Khi hai người không thể trở lại ngọt ngào như ban đầu, không biết là do mệt mỏi hay chán chường, Triệu Hưng vẫn luôn lạnh lùng đối với cô. Tuy nhiên, cô yêu anh, và cảm thấy điều đó cũng không quan trọng. Cho đến khi Hoàng San xuất hiện. Có thể đó chính là một giọt nước tràn ly. Nghe những gì Dư Hồng Thu ấy nói, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng hơi khó chịu. Đã có lúc cô cũng cảm thấy như thế này. Nhưng bây giờ cô hiểu rằng nếu một người không yêu mình thì giữ người đó bên cạnh mình cũng chỉ là vô dụng. “Đúng là một cô gái ngốc nghếch, cậu nói chuyện nghiêm túc với anh ta đi. Cậu cũng đừng có hèn mọn như vậy nữa. Yêu tử tế được thì yêu, không thì buông tay thôi, đừng có làm mình phải chịu khổ.” Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt nói tiếp: “Nhưng hôm qua Triệu Hưng cũng nhờ tớ chuyển lời xin lỗi tới cậu rồi. Có vẻ anh ta cũng không phải loại người vô tình vô nghĩa.” Dư Hồng Thu không biết nên đánh giá thế nào, cô chỉ cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi. Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, nếu anh thật sự không yêu mình thì cô sẽ buông tay. Đang thảo luận chuyện này, má Ngô đi tới, nói: “Mợ chủ, bên ngoài có người tìm mợ." Đỗ Minh Nguyệt đứng dậy, trong lòng đoán già đoán non là ai sẽ đến. Cô đi ra ngoài thì thấy Triệu Hưng đứng ngoài cửa. Má ngô mở cửa cho anh ta, anh ta cũng lễ phép cảm ơn. Triệu Hưng bước vào. Dư Hồng Thu không thể kiềm chế được chân của mình ngay khi nhìn thấy anh ta. Chỉ sau một thoáng, cô nàng đã chạy lên trên lầu. Đỗ Minh Nguyệt: “..." Sao lại thành tình trạng này cơ chứ? Có khi nên uống một chút rượu như hôm qua mới đúng, ít nhất thì cũng thể hiện được khí phách hiên ngang. Ít nhất thì mặt mũi cũng vẫn giữ được. Triệu Hưng có chút đau lòng, nhìn Đỗ Minh Nguyệt, hỏi: “Cô ấy không muốn gặp tôi sao?" Đỗ Minh Nguyệt nhìn căn phòng trên lầu, lắc đầu, “Chắc là không phải đâu. Anh ngồi đây một lát đi. Tôi sẽ bảo cô ấy xuống lầu. Chuyện giữa hai người phải giải quyết cho xong." "Được, vậy tôi sẽ chờ ở đây." Đỗ Minh Nguyệt lên lầu, gõ cửa, “Là tớ đây, cậu không định ra ngoài gặp anh ta sao?" Sau khi Đỗ Minh Nguyệt nói xong, có một khe hở trên cửa, Dư Hồng Thu liếc qua khe cửa. Thấy chỉ có một mình Đỗ Minh Nguyệt, Dư Hồng Thu liền nắm tay, lôi cô vào phòng với tốc độ cực nhanh. “Tại sao anh ấy lại đến nhanh như vậy?” Dư Hồng Thu có vẻ vẫn chưa chuẩn bị được tâm lý để gặp mặt Triệu Hưng. Đỗ Minh Nguyệt nắm lấy tay Dư Hồng Thu, nói: “Cần tới thì nên tới sớm một chút. Cậu định để chuyện của cậu và anh ta cứ như thế này mãi sao? Nếu có hiểu lầm thì nhất định phải giải quyết." Đương nhiên Dư Hồng Thu hiểu điều này. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Hưng, cô không khỏi muốn chạy trốn. Bây giờ Dư Hồng Thu có chút bồn chồn, Đỗ Minh Nguyệt đã nhìn thấy rõ chuyện này. Dư Hồng Thu cắn ngón tay, ánh mắt né tránh, “Như vậy không phải hơi gấp sao? Tớ còn chưa chuẩn bị xong." "Vậy cậu định kéo dài chuyện này đến bao giờ? Cậu phải hiểu rõ, thời gian càng lâu thì càng gây bất lợi cho cậu. Không bằng giải quyết sớm cho xong." Sau khi nói, Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu sử dụng biện pháp cứng rắn, trực tiếp lôi Dư Hồng Thu ra ngoài. Không quan tâm đến sự vùng vẫy và phản kháng của Dư Hồng Thu, Đỗ Minh Nguyệt đã kéo cô bạn xuống lầu. Đỗ Minh Nguyệt cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực như thế nữa. Khi Dư Hồng Thu nhìn thấy Triệu Hưng, cô lại bắt đầu muốn chạy trốn, nhưng Đỗ Minh Nguyệt đã bắt cô lại. "Hai người trò chuyện vui vẻ, tớ đi xem Vũ Thần thế nào. Nếu có đánh nhau, tớ sẽ đuổi cả hai người ra ngoài đấy." Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt của Đỗ Minh Nguyệt lại nhìn về phía Dư Hồng Thu. Dư Hồng Thu cũng thấy hơi ấm ức. Cô là một người dịu dàng, sao lại có thể đánh nhau với Triệu Hưng chứ. Sau khi Đỗ Minh Nguyệt rời đi, chỉ còn lại hai người trong phòng khách. Dư Hồng Thu cúi đầu, không biết nên nói gì. Triệu Hưng nhìn Dư Hồng Thu, có chút áy náy trên mặt, nói: “Em à, anh xin lỗi. Anh không nên đổ oan cho em như vậy." "Đổ oan? Anh cũng biết là anh đổ oan cho tôi sao. Không phải hôm đó anh khẳng định chắc chắn lắm cơ mà." Dư Hồng Thu cười, trên mặt lộ ra vẻ uể oải. Triệu Hưng thực sự hoảng sợ khi nhìn thấy Dư Hồng Thu như vậy. Anh ta nhanh chóng bước lên phía trước và nói: “Giữa anh và Hoàng San thực sự không hề xảy ra chuyện như em nghĩ. Hai người bọn anh chỉ đang làm việc cùng nhau thôi. Anh thề, anh không có ý gì với cô ấy hết. Thu à, em phải tin anh.” "Anh có coi tôi là bạn gái của anh không vậy? Chuyện gì anh cũng không nói với tôi, chuyện gì tôi cũng chẳng được biết. Anh nói tôi là kẻ đa nghi, vậy tôi hỏi anh, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, tôi đã từng làm chuyện gì khiến cho anh phải khó xử chưa?” Dư Hồng Thu nói lớn, có lẽ cô ấy đang kìm nén cảm xúc. Đỗ Minh Nguyệt vẫn có chút lo lắng, bởi vì cô sợ Triệu Hưng sẽ không thể tiếp nhận được Dư Hồng Thu trong tình trạng như thế này. Nhưng trên thực tế, Dư Hồng Thu đã không quan tâm nữa. Cô ấy chỉ muốn trút bỏ cảm xúc. Vì nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô ấy sẽ thực sự phát điên mất. Triệu Hưng nghe những gì Dư Hồng Thu nói, vẻ mặt càng thêm áy náy, không ngừng xin lỗi. “Anh xin lỗi. Thu à, lần sau anh sẽ không nghi ngờ em nữa. Em tha thứ cho anh đi, được không?” Giọng Triệu Hưng cầu xin. Sau khi Đỗ Minh Nguyệt cho con bú xong, cô luôn lo lắng cho tình hình của họ. Sau khi đi ra ngoài, cô thấy Triệu Hưng đang ôm Dư Hồng Thu. Dư Hồng Thu vẫn đang khóc không ngừng. Thật ra, Triệu Hưng rất ít khi thấy Dư Hồng Thu khóc. Trong suy nghĩ của anh ta, Dư Hồng Thu luôn là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ. Nhưng anh ta không ngờ rằng trái tim anh ta lại đau đến như vậy khi nhìn thấy Dư Hồng Thu khóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]