Sự thật đã chứng minh rằng ngày hôm sau thực sự nghiêm trọng, và không chỉ môi mà cả cổ cũng đã xuất hiện một vết thâm đỏ tím. Đỗ Minh Nguyệt che kín người, và cô phải dùng một chiếc khăn để che đi dấu vết kích tình đó. Thanh Vy đi xuống, thấy trang phục của cô mà sợ hết hồn. “Mẹ, mẹ rất lạnh sao? Còn nữa, tại sao môi mẹ lại có vết thương vậy? Bị con muỗi đốt sao?” Thanh Vy nghi ngờ hỏi. Lâm Hoàng Phong sau khi nghe xong, đứng một bên cố gắng nhịn cười, Đỗ Minh Nguyệt bực mình, nén tức giận vào trong. Không có cách nào để phát tiết, chỉ có thể ức hiếp Lâm Hoàng Phong, ở trên cánh tay anh hung hãn véo một cái. Lâm Hoàng Phong mặt không đổi sắc, giống như không hề cảm thấy đau đớn, còn nắm lấy tay cô, ôn nhu hỏi, “Có đau không? Như vậy dùng sức véo anh, khẳng định là rất đau đi, để anh thổi cho em một chút.” Đỗ Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Một,chút,cũng,không,đau.” “Nhưng mà anh đau nha.” Lâm Hoàng Phong kéo tay cô, đặt ở bên miệng hôn một cái. Đỗ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy như có một dòng điện chạy qua, khiến cô rùng mình một cái, nhanh chóng rút tay ra. Thanh Vy híp mắt nhìn bọn họ, cuối cùng hướng sau lưng hai người nhún vai một cái. Lâm Hoàng Phong cùng Đỗ Minh Nguyệt hai miệng cùng đồng thanh, “Lại đây!” Đưa bọn nhỏ đi tới trường học, Đỗ Minh Nguyệt giúp bọn chúng sửa sang lại trang phục, sau đó sờ đầu từng đứa nhỏ một. “Ở trường học, nhớ bảo vệ mình thật tốt. Nếu bị người khác ức hiếp, các con phải biết đáp trả, không nên để cho bọn họ cảm thấy các con dễ bị bắt nạt, biết không?” Thanh Vy sau khi nghe xong, cười rộ lên, “Mẹ, sao mẹ so với người khác nói thật không giống nhau chút nào.” “Mẹ là đang dạy các con tự biết cách bảo vệ bản thân mình, con gái nhỏ, đi vào thôi.” Thanh Vy phất phất tay, “Mẹ, hẹn gặp lại.” Khi họ vừa đến công ty, đúng lúc gặp được Dư Hồng Thu, cô ấy thấy Đỗ Minh Nguyệt mặc trang phục này, không nhịn được phì cười một tiếng. Lâm Hoàng Phong biết hai người các cô muốn trò chuyện riêng, liền nhẹ giọng nói, “Anh đi lên trước.” Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, “Ừ, được!” Sau đó quay đầu nhìn về phía Dư Hồng Thu vừa rồi còn tươi cười, ánh mắt không có hảo ý. Cô đưa tay lên véo mặt cô ấy, “Cậu còn cười được.” Dư Hồng Thu nín cười, mặt đầy thô bỉ hỏi, “Không phải, ngày hôm qua kịch liệt như vậy sao?” Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe, đỏ mặt giơ tay đánh tới, Dư Hồng Thu cầu xin tha thứ, “Đừng, đừng, đừng, tớ sai rồi.” Trong lúc đùa giỡn, Dư Hồng Thu vô tình đụng phải người phía sau, sau lưng vang lên một trận âm thanh oán thán. “Cô có mắt không?” Hoàng Uyên đứng một bên, muốn đưa tay đỡ Coco đứng dậy, lại bị cô ta hất tay ra, “Cô tránh xa tôi một chút, không cần cô đỡ tôi, cùng cô ở chung một chỗ thật là không có chuyện tốt lành gì.” Hoàng Uyên sắc mặt có chút mất mát, sau đó đi tới cạnh Dư Hồng Thu đỡ cô ấy lên. “Chị không sao chứ?” Dư Hồng Thu phủi phủi bụi trên người, “Tôi không sao!” Đỗ Minh Nguyệt chạy tới, “Như thế nào, có bị thương ở đâu không?” Coco thấy bọn họ vây quanh Dư Hồng Thu, rõ ràng mình mới là người bị hại, nhưng bọn họ lại không một ai để ý đến mình khiến cô ta không kiềm được có chút nổi nóng. “Cô ta thì có thể có chuyện gì? Người có chuyện nên là tôi mới đúng.” Coco bất mãn nói. “Vẫn còn lớn giọng được như vậy, tôi thấy cô cũng không có vấn đề gì cả.” Dư Hồng Thu vốn trong lòng có chút áy náy, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ phách lối của cô ta, chút áy náy cuối cùng cũng tan biến. Hoàng Uyên định tiến lên đỡ cô ta, vẫn như cũ bị cô ta chán ghét đẩy ra. “Cô định làm gì? Đừng có đụng vào tôi. Thật khiến người ta chán ghét mà.” Hoàng Uyên sửng sốt một chút, sau đó liền đứng sang một bên, không biết phải làm sao. Dư Hồng Thu thấy Coco có thái độ như vậy, không nhịn được cũng nổi giận. Cô ấy chính là người con gái trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa mặc dù không biết Hoàng Uyên cùng người phụ nữ này đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng thái độ như này, khiến cô rất tức giận. “Làm gì vậy chứ? Người ta có ý tốt muốn đỡ cô, cô còn ở đây mà phách lối.” “Tôi có ý gì cô còn không nhìn ra sao? Tôi chính là muốn cô tới đỡ tôi dậy đó.” Coco ở tại chỗ giở trò vô lại. Đồng thời bởi vì cô ta ở đó la lối om sòm cũng đã có rất nhiều nhân viên tò mò vây quanh. Dư Hồng Thu còn muốn nói gì đó, lại bị Đỗ Minh Nguyệt cản lại, cô biết tính khí của Dư Hồng Thu như nào, nếu cô không ngăn lại, không biết sẽ có chuyện gì sau đó xảy ra. “Được rồi, đây là công ty, còn ngại không đủ mất mặt sao?” Coco thấy Đỗ Minh Nguyệt vì Dư Hồng Thu mà ra mặt nói chuyện, trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn tự mình đứng lên. “Thư ký Đỗ, ai mà chẳng biết cô là bạn của cô ta, nói không chừng đến lúc đó còn ở bên tai chủ tịch Phong thổi gió bên tai, đoán chắc rằng cái mạng nhỏ này của tôi không giữ được rồi.” Cô ta đứng đó dùng giọng quái gở để nói. Dư Hồng Thu là một người nóng tính, nghe được cô ta nói như vậy, không hề nghĩ ngợi nhiều liền xông tới, sau đó hai người xông vào đánh nhau. Đỗ Minh Nguyệt thấy một màn này, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, sau đó lập tức tiến lên tách hai người họ ra. Nhưng mà, Coco tựa hồ như đã nổi điên, không biết là vô tình hay cố ý, liền đánh luôn cả Đỗ Minh Nguyệt. Đỗ Minh Nguyệt tránh được, nhưng lại bị cô ta túm lấy khăn quàng cổ, sau đó liền kéo xuống. Khăn quàng cổ rớt xuống đất, dấu vết trên cổ liền lộ ra ngoài, nhưng lúc đó Đỗ Minh Nguyệt không để ý đến nó, chỉ nghĩ cách để có thể tách họ ra. Cuối cùng cô thật sự tức giận, trực tiếp đem hai người tách ra, quát lên, “Đủ rồi, nơi này là công ty, quả thực quá mất mặt rồi.” Dư Hồng Thu nghe được tiếng hét của Đỗ Minh Nguyệt, cũng biết cô đã tức giận, trong nháy mắt không dám lên tiếng. Coco cũng giật mình, toàn bộ lớp trang điểm trên mặt đã bị nhòe hết, trông có chút tức cười. “Ồn ào đủ chưa? Có muốn hay không để tôi tìm cho hai người một chỗ rộng rãi hơn. Phòng của chủ tịch Phong, như thế nào?” Nghe được tên của Lâm Hoàng Phong, Coco lập tức kinh sợ, nhưng ánh mắt liếc qua, lại thấy được dấu hằn trên cổ Đỗ Minh Nguyệt. Đầu tiên cô ta sửng sốt một chút, sau đó liền khinh thường đứng lên. “Không nghĩ tới thư ký Đỗ cũng là người như vậy, trước tiên muốn ở đây dạy dỗ chúng tôi, có thể hay không đem dấu vết ở trên cổ cô che đi.” Đỗ Minh Nguyệt đưa tay sờ cổ, lúc này mới phát hiện khăn quàng cổ đã rơi xuống từ lúc nào. Sắc mặt cô thay đổi một chút, sau đó cầm khăn ở dưới đất quàng lên cổ, không mảy may hoảng hốt. “Coco, tôi hy vọng cô nói lịch sự một chút, mọi người đều là người trưởng thành. Tôi có cuộc sống riêng của tôi, không cần cô ở đây giảng giải đạo lý.” Cô cười lạnh, trong mắt không có một chút nhiệt độ. Trò hề này nên dừng lại ngay bây giờ. Đỗ Minh Nguyệt đem chiếc khăn quấn lại, mới vừa rồi mặt còn đầy lạnh lùng, lập tức nở nụ cười. "Hai người, hai người định đi với tôi hay ở lại đây?" Dư Hồng Thu run lên, chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút đáng sợ, vội vàng nói: "Tớ cùng cậu đi, lập tức đi!" Đỗ Minh Nguyệt sắc mặt dịu đi một chút, sau đó cô nhìn về phía Hoàng Uyên. Hoàng Uyên có chút do dự, nhìn về phía Coco, cô ta mặt đầy chán ghét, “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn rời đi thì nhanh lên. Nhìn thấy cô liền không vui, cũng không biết có phải đi theo cô liền gặp xui xẻo hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]