Chương trước
Chương sau
"Minh Nguyệt à, em chịu khó chút nhé!" Lâm Hoàng Phong nói với vẻ bất đắc dĩ.
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu sang nhìn Lâm Hoàng Phong, lùi ra sau vài bước: "Anh... Anh định làm gì? Lâm Hoàng Phong anh đừng có qua đây, á…"
Sau một tiếng kêu, Đỗ Minh Nguyệt đã bị Lâm Hoàng Phong bế lên, Đỗ Minh Nguyệt sợ hãi, lập tức túm chặt áo anh.
"Lâm Hoàng Phong anh mau thả em xuống đi!" Đỗ Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Hoàng Phong nhoẻn miệng cười, hỏi ngược lại cô: "Em chắc là, muốn để Thanh Vy phải thất vọng sao?"
Đỗ Minh Nguyệt lại quay qua nhìn Thanh Vy, thấy bộ mặt hớn hở của cô bé, trong lòng cũng có chút không nỡ.
Nhưng cô thực sự rất sợ lạnh, sau cùng cô cố gắng nghiến chặt hàm răng, rúc vào trong lòng Lâm Hoàng Phong.
"Đã thế thì, em sẽ chỉ nằm ở trong lòng anh thôi!"
Lâm Hoàng Phong nhìn cô làm những động tác giống hệt một chú thỏ, đôi mắt càng trở nên sâu thẳm.
Anh cúi đầu ghé sát bên tai cô và nói: "Trong lòng anh vẫn luôn có em mà!"
Đỗ Minh Nguyệt hằm hừ đáp lại, nhưng vành tai cô đã đỏ bừng, tự bán đứng chính mình rồi.
Nói là chỉ nằm trong lòng anh, nhưng kỳ thực sau đó cô vẫn bị Thanh Vy kéo ra ngoài.
Mà nhìn Lâm Hoàng Phong ăn mặc phong phanh như vậy cô cũng có chút đau lòng.
Lúc sau, chạy được mấy vòng rồi, lại thấy ấm!
Ngay lúc cô đang không để ý, một quả cầu tuyết đột nhiên bay đến, sau đó cô nghe thấy tiếng cười vang của đám trẻ.
"Ha ha ha trúng mẹ rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt lên với chúng: "Được lắm, giờ còn dám ném mẹ đúng không?"
Nói rồi, cô cũng vươn tay gom tuyết thành một quả bóng tuyết thật to: "Mấy đứa đứng yên đó cho mẹ!"
Những đứa trẻ thấy thế, lập tức chạy toán loạn!
"A chạy mau chạy mau..."
Trong vườn tràn ngập những tiếng cười nói của trẻ thơ, vô cùng ấm áp.
Lâm Hoàng Phong ngồi trong phòng khách nhìn họ đang chơi đùa với nhau, trong mắt chợt xuất hiện một ngọn lửa nóng, dường như có thể hòa tan cả băng tuyết!
Má Ngô cũng mặc thêm một lớp quần áo dày, giờ bà đã già rồi, càng lúc càng sợ lạnh.
"Mợ chủ là một người rất có sức hút, nhìn nụ cười của mợ ấy đều không thể không nở nụ cười đáp lại!" Má Ngô cười nói.
Lâm Hoàng Phong không hề phản bác, chỉ chăm chú nhìn người phụ nữ đang ở bên ngoài kia.
Thấy đã chơi được một lúc lâu rồi, Lâm Hoàng Phong sợ Đỗ Minh Nguyệt bị cảm lạnh nên nhanh chóng gọi cô quay vào.
Gương mặt cô đã đỏ bừng hết lên, nhìn như một chú thỏ, nhanh nhẹn chạy đến bên anh.
"Chơi vui quá nhỉ, không phải em nói mình sợ lạnh sao?" Lâm Hoàng Phong dịu dàng giúp cô phủi hết tuyết trên đầu đi.
Đỗ Minh Nguyệt lườm anh một cái: "Anh còn có mặt mũi mà nói vậy hả, nếu không phải vì ba con anh thì em sẽ đi ra ngoài đó nghịch tuyết hay sao? Anh xem tay em này, lạnh nên đỏ hết cả rồi!"
Nói xong còn đưa tay lên gạt hai giọt nước mắt vô hình, ra vẻ như mình đang vô cùng thê thảm!
Lâm Hoàng Phong nhìn đôi tay cô, quả nhiên đã đỏ lên rồi, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, rồi đưa lên bên môi.
Anh nở một nụ cười xấu xa, sau đó đặt một nụ hôn lên đó.
"Như thế này, sẽ không lạnh nữa rồi chứ?" Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
Cả người Đỗ Minh Nguyệt như vừa có một dòng điện chạy qua, lập tức rụt tay lại, trên mặt cũng có hai rạng mây hồng nổi lên.
"Rồi rồi, không lạnh nữa, giờ em lên phòng đây, anh đừng đi theo đấy!"
Nói xong, cô lập tức vọt lên cầu thang như đang chạy trốn.
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô như một chú nai con đi lạc ấy, thật khiến người ta rủ lòng tiếc thương, lại càng khiến cho người muốn bắt nạt!
Sau đó anh thấp giọng cười, sờ lên môi của mình, khẽ nói: "Thật là đáng yêu!"
Đỗ Minh Nguyệt nằm trên giường, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh tình ái đậm sâu của Lâm Hoàng Phong vừa nãy, cô không khỏi phất tay, sau đó lăn qua lộn lại trên giường!
Cả mùa đông này, Đỗ Minh Nguyệt đều làm tổ ở trên giường, dù cô biết cứ như vậy cũng không ổn nhưng cô thực sự không thể dậy nổi.
Hiện giờ đến cả việc đưa đón bọn trẻ đi học cũng do Lâm Hoàng Phong phụ trách, ngày ngày cô đều ngủ đến lúc nào thích thì tỉnh, vô cùng sung sướng.
Lúc Dư Hồng Thu gọi điện tới, tình cờ cô vừa thức dậy, thấy cuộc gọi đến lập tức bắt máy ngay.
"Minh Nguyệt à, giờ cậu đang ở đâu thế?" Giọng nói của Dư Hồng Thu lúc nào cũng tràn đầy sức sống như vậy!
Đỗ Minh Nguyệt mơ màng ngáp một cái, đáp: "Tớ đang ở nhà thôi, sao thế?"
"Chiều nay công ty tụi tớ có một buổi biểu diễn thời trang mùa đông đó, cậu có muốn đến xem không, hôm nay Thúy Hân cũng sẽ lên sàn đó!"
Buổi biểu diễn thời trang mùa đông? Đỗ Minh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như thời tiết ngày hôm nay rất đẹp, mà hơn nữa mình cứ tiếp tục nằm như thế này thì sớm muộn gì cũng thành một tên ăn tàn phá hoại thôi.
"Được thôi, ở đâu đó? Các cậu cũng tới đúng không?" Đỗ Minh Nguyệt đồng ý.
"Đương nhiên rồi, tớ là nhân viên công tác của nơi đó mà, nhưng mà nếu cậu muốn vào thì hình như phải có giấy mời." Dư Hồng Thu nhíu mày, chợt nhớ ra là có chuyện này!
"Giấy mời á, tớ làm gì có đâu!" Đỗ Minh Nguyệt tỏ vẻ nghi hoặc.
Dư Hồng Thu cũng thấy có chút khó khăn, số lượng giấy mời đều được giới hạn, mà nếu không có giấy mời thì không thể vào được!
Lúc này, trong đầu Dư Hồng Thu chợt nảy ra một ý tưởng, vội nói: "Hay là cậu đi hỏi chủ tịch nhà cậu xem, cậu là vợ của chủ tịch mà, nhất định sẽ có lối đi!"
"Hỏi Hoàng Phong á? Như vậy có ổn không đó?" Đỗ Minh Nguyệt có chút khó xử.
"Thế giờ cậu muốn đi hay ở nhà?"
"Muốn chứ!"
"Vậy sao lại không được, chốc nữa tớ sẽ gửi địa chỉ sang cho cậu, lúc cậu đến nơi thì thông báo với tớ một tiếng là được!"
Nói xong, Dư Hồng Thu lại vội vàng nói thêm câu mình đang bận, rồi nhanh chóng cúp máy.
Đỗ Minh Nguyệt cầm điện thoại trong tay, có chút đau đầu, thực sự là cô muốn đi xem, nhưng mà tìm Lâm Hoàng Phong...
Được rồi, chỉ năn nỉ một chút thôi chắc không sao đâu!
Nghĩ là làm, cô liền gọi điện thoại cho Lâm Hoàng Phong.
Lúc này, Tiêu Hồng Quang đang đứng báo cáo thông tin các phòng ban cho Lâm Hoàng Phong, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh vang lên!
Anh liền giơ tay lên, Tiêu Hồng Quang lập tức tạm dừng.
"Sao vậy?" Lâm Hoàng Phong dịu giọng hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt có hơi khó mở lời, liếm môi một cái, nói: "Anh đang làm gì thế? Có phải em đã làm phiền anh rồi không?"
Lâm Hoàng Phong đưa mắt nhìn Tiêu Hồng Quang đang đứng bên cạnh, phất tay một cái, đáp lời cô: "Không đâu, đúng lúc anh cũng đang nhớ em!"
Tiêu Hồng Quang đứng ở một bên nhìn: "..."
Đột nhiên anh ta có cảm giác mình đã biến thành một con chó, còn ông chủ của anh ta thì đang liên tục nhồi thức ăn chó cho anh ta.
Nhưng Tiêu Hồng Quang cũng hiểu ý của Lâm Hoàng Phong, bèn cúi người chào một cái rồi đi ra ngoài.
Đỗ Minh Nguyệt cầm điện thoại nghe thế, mặt cô đột nhiên nóng lên, cô lắc đầu.
Cái con người kia, lại trêu chọc cô nữa rồi!
Cô ho khan một tiếng, ra vẻ chững chạc: "Thưa anh Phong, anh có thể đứng đắn hơn chút được không?"
Lâm Hoàng Phong nhướng mày, cố tình hạ giọng xuống rồi đáp: "Đối với em, anh không đứng đắn nổi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.