Chương trước
Chương sau
Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày, mắng: "Thanh Vy, con nói chuyện kiểu gì đấy!"
Đỗ Thanh Vy gương đôi con ngươi long lanh lên nhìn, hiển nhiên là thất vọng đối với Đỗ Minh Nguyệt.
"Được, nó không đi thì con đi được chưa!"
Đỗ Thanh Vy nói xong, liền tức giận chạy lên lầu, Đỗ Minh Nguyệt có chút phiền não nhìn cô bé một cái, sau đó nói với Từ Lâm đang đứng ở một bên: "Cháu đi xem Thanh Vy giúp dì một chút, đừng để cho con bé làm chuyện gì điên rồ!"
Từ Lâm gật đầu một cái, sau đó liền chạy theo hướng Đỗ Thanh Vy.
Đỗ Minh Nguyệt thở dài than thở, lúc này mới xoay đầu lại, lo lắng dò hỏi: "Bảo Phong, con có sao không, trước tiên đứng lên đi đã!"
Lâm Bảo Phong đẩy tay cô ra, mặt không cảm xúc đứng dậy.
Hình như có vẻ là bị ngã bị trẹo mắt cá chân, đau đến mức khiến cậu bé lập tức nhíu mày.
Đỗ Minh Nguyệt hiển nhiên cũng phát hiện ta: "Con lên ghế sa lon ngồi đợi chút đi, dì đi tìm thuốc!"
Má Ngô lúc này mở miệng nói: "Tôi đi cho mợ trẻ!"
"Không sao!" Đỗ Minh Nguyệt khoát tay một cái.
Lâm Hoàng Phong vẫn luôn đứng ở một bên, thu hết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra vào trong mắt.
Anh đi tới, đứng ở trước mặt của Lâm Bảo Phong: "Bảo Phong, chút nữa đi nói xin lỗi chị!"
Lâm Bảo Phong ngẩng đầu lên: "Tại sao con phải đi xin lỗi chị ta? Đúng rồi, bây Tôi tại sao phải cùng cô nói xin lỗi, đúng rồi, ba bây giờ đã không phải là ba của con. Nếu như con không nghe lời, có phải ba sẽ ném con đi hay không?"
Dáng vẻ châm chọc của cậu bé, có mấy phần giống Trần Như Ngọc, Lâm Hoàng Phong xoa xoa mày, đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
"Mặc kệ trong lòng con nghĩ như thế nào, nếu như chúng ta là người một nhà thì phải sống chung thật vui vẻ."
"Người một nhà? Ai là người một nhà của mấy người? Tôi không có người nhà nữa rồi!"
"Lâm Bảo Phong!" Lâm Hoàng Phong cũng bị chọc tức.
Đỗ Minh Nguyệt chạy tới, đúng dịp thấy hình ảnh như vậy, nên vội vàng tiến lên.
"Hoàng Phong, anh lên trên xem Thanh Vy giúp em một chút được không? Em bôi thuốc cho Bảo Phong!"
Lâm Hoàng Phong mặc dù tức giận, nhưng cũng không muốn nổi giận ở trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, không thể làm gì khác hơn là ôm cô một cái.
"Anh biết rồi!"
Sau khi Lâm Hoàng Phong đi lên, Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới ngồi xổm xuống.
"Hai người là ba con, không nên có hiềm khích." Đỗ Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.
Lâm Bảo Phong cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Động tác của Đỗ Minh Nguyệt rất nhẹ nhàng, rất sợ sẽ làm đau cậu bé. Cũng may, cậu bé không nói thêm câu nào làm tổn thương người khác nữa. Điều này khiến cho Đỗ Minh Nguyệt rất yên tâm, vui vẻ.
"Được rồi, mấy ngày nay con đừng vận động mạnh. Lúc nãy là Thanh Vy không tốt, dì thay Thanh Vy nói xin lỗi con!"
Lâm Bảo Phong nhìn cô, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại cảm thấy, đứa bé này có vẻ như đã thay đổi rồi.
Sau đó, nhìn thấy cậu bé cong miệng cười châm biếm, mặt đầy vẻ lanh lợi: "Sao có thể chứ? Sao tôi trách chị ấy được. Chị ấy cũng chỉ nói sự thật thôi!"
Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày một cái, không biết vì sao, cô rất không thích Lâm Bảo Phong lộ ra nụ cười như vậy.
"Bảo Phong, dì biết trong lòng con oán giận chúng ta. Nhưng bây giờ con còn nhỏ, có một số việc, không phải như con nghĩ vậy đâu."
"Dì đang nói gì thế? Tôi chẳng nghĩ gì cả đâu."
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên phát hiện, đứa bé này có chướng ngại tâm lý, có thể còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô.
"Thế à? Dì biết rồi!" Đỗ Minh Nguyệt lúng túng cười một tiếng.
Cô thở dài than thở, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy, sẽ có chuyện gì chẳng lành phát sinh.
Chuyện của Đỗ Thanh Vy, Đỗ Minh Nguyệt an ủi hồi lâu mới khiến tâm trạng của cô bé ổn định lại. Cứ như thế mà chung sống hòa bình được mấy ngày, Đỗ Minh Nguyệt rốt cuộc cũng phải dẫn Thanh Vy trở về nhà họ Lâm.
Dĩ nhiên, Đỗ Thanh Vy đã không thể gọi là Đỗ Thanh Vy nữa. Cô bé đã được coi như là người nhà họ Lâm cho nên đổi tên là Lâm Thanh Vy.
Sau khi Thanh Vy biết, dùng tên này cảm thấy có chút không được tự nhiên. Lâm Thanh Vy. Lâm Thanh Vy. Nghe không thuận tai cho lắm nhỉ?
Đỗ Minh Nguyệt hỏi cô bé có muốn đổi tên hay không, nhưng cô bé lắc đầu một cái.
"Bỏ đi bỏ đi, con thấy như vậy cũng được lắm rồi ạ."
Vì vậy, Đỗ Thanh Vy liền đổi tên là Lâm Thanh Vy, nhưng tên gọi tắt, vẫn là Thanh Vy.
Hôm đó quay về nhà họ Lâm, Trở về Lăng gia ngày đó, Lâm Mộc Giai cũng tới, bụng của dì ấy đã lớn, chân tay cũng sưng hết cả lên.
Bà nội Lâm trách cứ: "Cũng sắp sinh đến nơi rồi, con còn chạy loạn khắp nơi. Hạo Trạch à, con cũng không chịu để ý quản nó!"
Hoàng Hạo Trạch lắc đầu một cái, anh ta bây giờ nào quản được dì ấy. Giống hệt như ngựa hoang đứt cương vậy, vốn dĩ không kéo dừng được.
Huống chi dì ấy lại là lớn tuổi rồi mới mang thai. Sinh con ở tuổi này, là thời điểm nguy hiểm nhất.
"Mẹ, anh ấy không quản được con đâu!" Lâm Mộc Giai cắn hạt dưa, mặt đầy vẻ không thèm để ý đến.
Bà nội Lâm than thở ca thán: "Con nhìn con xem, còn ra cái thể thống gì nữa chứ!"
Vừa vặn mấy người Đỗ Minh Nguyệt tới, Lâm Mộc Giai lập tức ôm bụng đứng lên.
Đỗ Minh Nguyệt thấy Lâm Mộc Giai cũng ở đây, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
"Dì, dì cũng ở đây ạ?"
Lâm Mộc Giai gật đầu một cái: "Nghe nói cháu trở về nhà họ Lâm. Dì liền tới xem một chút, tiện thể gặp Thanh Vy luôn!"
Đỗ Minh Nguyệt cười một tiếng, sau đó ánh mắt rơi vào trên bụng của dì ấy: "Dì, dì sắp sinh rồi à?"
Lâm Mộc Giai nhìn cái bụng căng tròn của mình một cái, mặt đầy nét dịu dàng: "Đúng rồi. Bác sĩ nói mấy ngày nữa. Thật ra thì, dì vẫn còn hơi sợ."
Đỗ Minh Nguyệt dĩ nhiên biết loại tâm trạng này, cô tiến lên nắm tay dì ấy, an ủi nói: "Không có chuyện gì, nhất định sẽ bình an. Cháu là người từng trải mà."
Lâm Thanh Vy lúc này đứng lại đó, hôm nay cô bé, ăn mặc vô cùng đáng yêu, Lâm Mộc Giai nhìn mà kích động.
"Hoàng Hạo Trạch, anh nói con của chúng ta, nhất định sẽ là một bé gái nhỉ?"
Hoàng Hạo Trạch cưng chiều, nhìn Lâm Mộc Giai: "Bất kể là con trai hay con gái, anh đều thích như nhau."
Lâm Mộc Giai đỏ mặt, sau đó không muốn nói tới anh ta nữa!
Thấy Lâm Bảo Phong đứng ở một bên, Lâm Mộc Giai nhíu mày một cái: "Bảo Phong cũng đến à?"
Lâm Bảo Phong nhàn nhạt gật đầu một cái, đối với dì ấy không có mấy nhiệt tình!
Lâm Mộc Giai cũng không thích đứa bé này lắm, dẫu sao cô cũng không thích Trần Như Ngọc, cho nên đứa bé liên quan đến cô ta, dì ấy cũng không thích.
Bà nội Lâm nhìn Thanh Vy một cái, phát hiện đứa bé này vẫn khiến cho người ta rất có cảm tình.
Lâm Thanh Vy cũng là đứa bé ngoan, trong nháy mắt sẽ khiến cho mọi người thích cô bé.
Mà Lâm Bảo Phong yên lặng ngồi ở trên ghế salon, giống như là người vô hình, không hề tồn tại vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Bảo Phong đang chuẩn bị trở về phòng của mình, liền nghe được Lâm Mộc Giai nói chuyện cùng bà nội Lâm.
"Mẹ, mẹ thật sự đem Bảo Phong đến nhà Hoàng Phong? Thằng bé đó, con thấy không giống như là cam tâm tình nguyện lắm đâu!"
"Làm sao? Vậy con muốn làm thế nào?"
Lâm Mộc Giai cong môi: "Con có thể làm thế nào được nữa? Từ đầu con đã không thích Trần Như Ngọc rồi. Thằng bé kia, con cũng không có nhiều cảm tình lắm."
Cô từ trước đến giờ nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì thì nói cái đó, cho nên nói hết một đống chuyện không tốt của Trần Như Ngọc.
Dẫu sao chẳng qua là nói chuyện phiếm giữa mẹ con, cũng không khách khí dấu dấu diếm diếm cái gì.
Chẳng ai nghĩ tới, Lâm Bảo Phong đứng ở ngoài cửa đều nghe được hết những lời này.
Cậu bé gần đây mới vừa mất đi mẹ của mình, bây giờ lại có người ở chỗ này nói xấu mẹ mình. Cậu bé dĩ nhiên không vui.
Nắm tay bên người dần dần siết thành đấm. Sau đó, Lâm Bảo Phong liền rời khỏi đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.