Câu nói này khiến Đỗ Thanh Vy im lặng, con bé thật sự không nghĩ được nhiều như vậy, nếu như bản thân mình xảy ra chuyện gì thì mẹ nhất định sẽ dằn vặt tự trách mình. Con bé ngẩng mặt lên, khuôn mặt vô cùng vui mừng: “Cháu biết rồi mà chú An.” Chu Thành An thích những đứa bé thông minh, ngoan ngoãn như vậy, nói một chút mà đã hiểu ngay. “Cháu yên tâm đi, chỉ cần cháu thành thật nhận sai thì mẹ cháu sẽ không trách cháu đâu.” Ăn xong bữa cơm đó xong, vẻ mặt của Đỗ Minh Nguyệt vẫn không hề vui vẻ. Chu Thành An nhìn Đỗ Thanh Vy một cái, con bé lập tức bắt được tín hiệu. Con bé nhích nhích mông ngồi đến bên cạnh của Đỗ Minh Nguyệt, rồi kéo áo cô, khuôn mặt vô cùng tủi thân, nói: “Mẹ, con biết sai rồi, mẹ đừng trách con nữa được không?” Đỗ Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng rồi giả vờ quay mặt đi. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong khung cảnh ngựa xe như nước bên ngoài, cô hình như nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hoàng Phong. Tim của cô lập tức đập mạnh, không còn quy luật gì cả, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô vậy. Đỗ Minh Nguyệt giữ chặt lấy ngực của mình, trong đầu lại nghĩ, không thể là Lâm Hoàng Phong được, anh ấy không thể xuất hiện ở đây. Nhưng hóa ra suốt bao nhiêu năm nay cô vẫn không hề quên Lâm Hoàng Phong. Chỉ là nhìn thấy một khuôn mặt tương tự mà tim cô lại đập nhanh như vậy, nếu như thật sự gặp mặt thì có phải cô sẽ không thể khống chế được cơ thể của mình không. Không thể nào, không thể gặp lại nhau lần nữa. Đỗ Thanh Vy phát hiện vẻ mặt của Đỗ Minh Nguyệt có gì đó không đúng lắm nên lập tức nói to: “Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ không sao chứ?” Những lời đó khiến Chu Thành An không thể không dừng xe lại để quay lại nhìn cô. Đỗ Minh Nguyệt bình tĩnh trở lại, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của hai người bọn họ đang nhìn mình thì mới biết vừa rồi cô tập trung suy nghĩ quá. Đỗ Minh Nguyệt lắc lắc đầu, cô ôm Đỗ Thanh Vy vào trong lòng để cảm nhận độ ấm trên người con bé. Lúc này Đỗ Thanh Vy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. “Em không sao, anh lái xe đi.” Đỗ Minh Nguyệt cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt. Chu Thành An quay đầu lại, nắm chặt lấy vô lăng. Trong lòng anh biết rõ cô có tâm sự trong lòng nhưng lại không muốn nói cho anh biết. Chẳng lẽ anh thật sự khiến cô cảm thấy không thể nương tựa được sao? Chu Thành An biết cảm xúc của mình đã có chút mất khống chế, mỗi khi gặp chuyện của Đỗ Minh Nguyệt anh đều như thế này. Chu Thành An hít một hơi thật sâu rồi lại cho xe đi tiếp. Về đến chung cư, Chu Thành An xoa đầu của Đỗ Thanh Vy. “Cháu về nhớ thành khẩn nhận lỗi, thái độ tốt một chút biết chưa?” Đỗ Thanh Vy gật đầu rồi tiếc nuối nhìn Chu Thành An một cái và vẫy tay chào tạm biệt. Lúc rời đi, Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh và nở một nụ cười xin lỗi. Xin lỗi cái gì chứ, cô luôn từ chối anh thẳng thừng, đến cả chuyện tiếp cận cũng không thành công. Anh châm một điếu thuốc, ngồi dựa vào ghế và nhìn về căn phòng trên cao. Chu Thành An nhìn một cái thì có thể nhận ra luôn được nhà nào là nhà của cô. Anh nhìn chăm chú một ngôi nhà nào đó trên tầng bảy, chẳng mấy chốc, ánh đèn trong ngôi nhà đó đã sáng lên. Trái tim của anh hình như bị thứ gì đó lấp đầy, anh dập tắt điếu thuốc và chuẩn bị rời đi. Sau đó, điện thoại của anh đổ chuông, giọng nói trầm thấp của em trai anh là Chu Dương vang lên: “Anh, anh ở đâu vậy? Ông nội bảo anh về nhà.” Chu Dương nói xong thì trong điện thoại truyền đến tiếng hét tức giận của ông nội: “Bảo nó nhanh chóng cút về đây cho ông, nếu không thì từ sau đừng về nhà họ Chu nữa.” Chu Dương vâng vâng dạ dạ rồi nói: “Anh nghe thấy chứ, lần này em không giúp được anh đâu.” Chu Thành An thở dài: “Anh biết rồi, nửa tiếng nữa anh sẽ về.” “Vậy nhé.” Sau khi Chu Thành An cúp điện thoại, anh cảm thấy vô cùng nhức đầu, anh lấy tay đỡ trán và vứt điện thoại ra hàng ghế sau. Xem ra đến khi trở về lại có một trận ác chiến xảy ra. Khi Chu Thành An về đến nhà họ Chu thì người của nhà họ Chu đã ngồi kín bên trong phòng khách. Chu Dương đang ngồi trên sofa, ánh mắt như thể chỉ đang chờ để nhặt xác giúp anh vậy. Chu Thành An vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhẹ nhàng. Anh mỉm cười nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Ông nội, ông gọi cháu về là có chuyện gì vậy?” Ông cụ tóc bạc đang ngồi ở chính giữa chính là ông nội của Chu Thành An. Ông cụ cầm một cây ba toong trong tay, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm. “Vẫn còn có mặt mũi để về đây sao, ông hỏi cháu, gần đây cháu đã làm những chuyện gì rồi. Chu Thành An nhìn bốn phía xung quang, ở đây đều là người thân, họ hàng của anh nhưng trong lòng của họ đang nghĩ gì anh đều rõ như lòng bàn tay. “Ông nội, cháu không biết ông đang nói chuyện gì. Gần đây cháu chỉ bận chuyện công việc, không biết cháu lại làm gì để ông tức giận rồi?” Ông cụ Chu thấy Chu Thành An cứ quanh co không chịu thừa nhận thì không khỏi cảm thấy tức giận. Ông cụ ra hiệu cho người đứng đằng sau, một sấp ảnh lập tức được đặt trên bàn trà. Chu Thành An nhìn những tấm ảnh đó xong thì khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng. “Ông nội, ông làm vậy là có ý gì?” “Ta có ý gì sao? Ta nói vì sao ông sắp xếp cho cháu đi xem mặt cháu không đi, hóa ra là bị đứa con gái này mê hoặc rồi sao. Đứa con gái này con đã có con, chẳng lẽ cháu muốn làm ba của con người khác sao?” Ông cụ Chu tức giận, gõ cây ba toong lên nền nhà hai cái. Chu Thành An bất mãn nói: “Ông nội, cháu không thích những người đó thì tại sao cháu lại phải đi xem mắt. Hơn nữa Minh Nguyệt không giống như nhưng gì ông nói. Cháu rất thích Thanh Vy, làm ba của con bé cũng không phải là chuyện gì không thể.” Câu nói này của Chu Thành An khiến nhiều người họ hàng đang ngồi đó đều bất ngờ, hóa ra Chu Thành An chống đối, không nghe lời ông nội nhưng thật ra cũng có những nỗi khổ riêng. Đúng lúc đó, một giọng phụ nữ xen vào: “Thành An, cháu phải suy nghĩ cho thật kỹ. Người phụ nữ kia đã từng kết hôn, lại có một đứa con. Nếu như người khác biết được không phải là sẽ cười nhạo chúng ta hay sao?” Người đang nói chuyện kia là cô hai của Chu Thành An, anh cũng chỉ cười nhạt một tiếng và dĩ nhiên là không để tâm đến những gì mà bà ta vừa nói. “Cô hai, hôn nhân vốn dĩ cần hai người yêu thương nhau. Nếu đúng như những gì cô nói thì chú hai đã không có người khác ở bên ngoài. . Ngôn Tình Tổng Tài “Cháu…” Cô hai còn định tốt bụng khuyên bảo Chu Thành An thêm nữa nhưng không ngờ anh lại lôi chuyện này ra để nói lại, khiến cho bà ta mất hết cả thể diện. “Cháu nói gì vậy, những gì cô hai cháu nói vốn dĩ không hề sai.” Ông cụ Chu tức giận nói. Chu Thành An cũng cảm thấy mình không hề sai nên nói thẳng: “Nếu như ông cảm thấy cô không nói sai thì cháu cũng chẳng nói sai gì.” Ông cụ Chu hiểu rõ tính cách của Chu Thành An, những chuyện khác ông có thể nhắm một mắt mở một mắt nhưng chuyện này thì ông nhất quyết không chịu nhượng bộ. “Cháu đừng tưởng ông không biết cháu đang nghĩ gì, ông nói cho cháu biết trừ khi ông chết thì cháu không được lấy nó.” “Vậy cháu đợi đến khi ông mất rồi cháu sẽ lấy cô ấy.” Chu Thành An từ đầu đến cuối vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình. “Cháu… Có phải cháu định làm ông tức chết không?” Ông cụ Chu thật sự đã tức giận. Chu Dương cảm thấy tình hình không đúng lắm thì lập tức đứng lên giảng hòa: “Khó khăn lắm mới về nhà một chuyến mà sao mọi người lại tức giận vậy, chi bằng chúng ta cứ ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đã.” Chu Thành An hừ lạnh một tiếng: “Anh không có gì để nói với bọn họ cả, anh nhất định sẽ cưới Minh Nguyệt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]