Chương trước
Chương sau
Đỗ Minh Nguyệt trong tấm ảnh, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, trông cứ như một thiên sứ vậy.
Đặc biệt là khi cô khẽ cúi đầu càng xinh đẹp tuyệt trần!
Đỗ Minh Nguyệt cũng không ngờ trong hình mình lại đẹp như vậy nên có chút nũng nịu nói: “Cũng khá đẹp đó, kỹ thuật chụp ảnh của cô út tốt thật.”
“Phụt!” Lăng Mộc Giai bật cười thành tiếng: “Cái gì mà kỹ thuật chụp ảnh chứ, là con bé này vốn dĩ xinh đẹp đấy, thật là ngưỡng mộ, phải mà cô trẻ ra mười tuổi thì tốt rồi!”
“Làm gì có, cô út cũng rất trẻ trung mà, nhìn cứ như một cô gái mới độ tuổi hai mươi mấy thôi!”
Những lời này Lăng Mộc Giai rất thích nghe, cô ấy gõ vào trán Đỗ Minh Nguyệt nói: “Đúng là khéo miệng!”
Lâm Hoàng Phong đang họp thì nhận được tấm ảnh này, anh bất giác nở nụ cười.
Vài động tác tay đã chọn tấm ảnh này làm hình nền cho điện thoại.
Căn phòng làm việc vừa nãy vẫn còn căng thẳng bỗng chốc trở nên ấm áp hơn rất nhiều, những nhân viên trong lòng bất giác cảm tạ trời đất!
Sau khi dạo một vòng, Lăng Mộc Giai mới chọn được cho mình bộ trang phục hợp ý.
Trong lúc chuẩn bị đi về thì Lăng Mộc Giai bỗng kéo cô lại.
“Một lát Hạo Trạch sẽ đến đón cô, còn Tiểu Nguyệt thì hãy ngoan ngoãn đợi cháu trai cô đến đón là được rồi!”
Lâm Hoàng Phong đến sao?
Đỗ Minh Nguyệt gật gật: “Vâng ạ!”
Lâm Hoàng Phong đến rất nhanh sau đó, anh chưa ăn cơm nên đề nghị mọi người cũng đi ăn bữa cơm nhưng đã bị Lăng Mộc Giai từ chối.
“Thôi đi, cô còn phải đi với chồng chưa cưới của cô nữa, hai con hãy đi tìm món gì đó ngon ngon ăn đi!”
Cứ thế, hai người bị Lăng Mộc Giai bỏ rơi.
Lâm Hoàng Phong tắt nụ cười, anh nắm lấy tay Đỗ Minh Nguyệt và dịu dàng nói: “Đi thôi!
Đỗ Minh Nguyệt gật gật đầu.
Thật là chiếc váy cưới này khi Lăng Mộc Giai gửi tấm ảnh cho anh thì anh đã sai người mua nó về rồi.
Vì vậy khi Đỗ Minh Nguyệt thấy chiếc váy cưới đó đã bất giác mím chặt môi và ngạc nhiên hỏi anh: “Tại sao chiếc váy cưới này lại ở chỗ anh vậy?”
“Thích không?” Lâm Hoàng Phong ôm lấy cô và dịu dàng hỏi.
Sao có thể không thích chứ, mặc trên người chiếc váy cưới gả cho người đàn ông mình thích chính là mơ ước của người phụ nữ.
“Thích lắm!”
Thấy đôi mắt Đỗ Minh Nguyệt cười như thể vầng trăng khuyết vậy, lòng Lâm Hoàng Phong giống như có thứ gì đó đè lên vậy.
“Em thích là được rồi, bây giờ anh mới biết vì sao lại có sự tích ‘Phong hỏa hí chư hầu', chỉ cần nhìn thấy em cười, thứ gì anh cũng có thể cho em!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy lời anh nói, bất giác cô đỏ hết cả mặt, người đàn ông này từ khi nào nói lời tình tứ lại trở nên lợi hại như thế chứ!
Đỗ Thùy Linh thấy tấm ảnh của Đỗ Minh Nguyệt gửi qua, cô nắm chặt lấy điện thoại, sau đó bèn nhấc điện thoại lên gọi.
“Đỗ Minh Nguyệt, cô gửi cho tôi tấm ảnh này là có ý gì hả? Cô lại muốn ly gián tôi và Hồ Đức Huy à, tôi nói cô biết, cô đừng có nằm mơ!”
“Ly gián?’ Đỗ Minh Nguyệt khẽ cười: “Hồ Đức Huy chắc không phải là đã tẩy não cô rồi chứ hả?”
“Đỗ Minh Nguyệt, tôi thấy rõ ràng là do cô ganh tị, ganh tị tình cảm của tôi và Hồ Đức Huy!” Đỗ Thùy Linh tức giận nói.
“Ganh tị ư?” Đỗ Minh Nguyệt nhếch môi: “Đỗ Thùy Linh, tại sao tôi phải ganh tị, người đàn ông như thế cho dù có cho tôi cũng không cần, chỉ có cô chị mới xem anh ta là bảo bối thôi nhưng tôi cũng rất cảm ơn chị. Nếu như không phải chị, làm sao tôi biết Hồ Đức Huy là tên khốn nạn chứ!”
“Cô...”
“Em gái khoan tức giận, chị không phải đang mang thai sao?”
Đỗ Thùy Linh tức giận đến mức biến dạng cả mặt mày, cuối cùng còn trực tiếp ném cái điện thoại đi.
Lúc này, Đỗ Chính Lâm và Hồ Đức Huy cùng về rồi, thấy cô tức giận như thế, Đỗ Chính Lâm lập tức khó chịu!
“Con đang làm gì vậy? Tự dưng lại nổi giận!”
Hồ Đức Huy nhanh chóng ôm cô ta vào lòng và nói đỡ lời giúp Đỗ Thùy Linh: “Ba, Thùy Linh đang mang thai, bác sĩ nói lúc mang thai cảm xúc sẽ không ổn định lắm, chuyện này rất bình thường thôi!”
Đỗ Chính Lâm lạnh lùng hừ một tiếng rồi đi vào phòng ngủ!
Thấy Đỗ Chính Lâm đi rồi, Đỗ Thùy Linh mới đẩy anh ta ra.
“Hồ Đức Huy, anh nói cho em biết có phải là anh đang có chuyện giấu em không!”
Hồ Đức Huy bất ngờ, sắc mặt có chút không tự nhiên lắm: “Sao có thể chứ? Anh làm gì có chuyện giấu em.”
Đỗ Thùy Linh nhìn Hồ Đức Huy, dường như đang nhìn thấu suy nghĩ của anh ta vậy.
Hồ Đức Huy nhìn bộ dạng này của Đỗ Thùy Linh cũng có chút chột dạ, lẽ nào cô đã phát hiện ra điều gì sao.
“Cục cưng, hôm nay em làm sao thế?” Hồ Đức Huy lại đưa tay ra ôm lấy cô!
Lần này Đỗ Thùy Linh không hề đẩy anh ta ra mà chỉ ôm lấy anh: “Đức Huy, em chỉ có một mình anh thôi, anh đừng có phản bội em đó!”
Hồ Đức Huy cứng đờ cả người: “Sao có thể chứ, anh phản bội ai cũng sẽ không phản bội em, sao thế? Có phải có ai nói gì với em không?”
Đỗ Thùy Linh lắc lắc đầu, lần này cô ta không hề nói ra chuyện Đỗ Minh Nguyệt gửi tấm ảnh cho mình.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, ngày hôm sau khi đang đi làm, người phụ nữ kia đột nhiên xông vào nắm lấy tay anh ta.
Cô ta nói năng linh tinh: “Đức Huy, Đức Huy anh mau cứu em, người đàn ông kia muốn giết em, anh mau cứu em đi!”
Rất nhiều người đang có mặt ở đó, họ nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều dùng ánh mắt dò xét để nhìn Hồ Đức Huy.
Hồ Đức Huy không ngờ sự việc lại tiến triển tới mức này, người phụ nữ nếu còn tiếp tục làm loạn, sẽ là một trở ngại lớn đối với sự phát triển sau này của anh ta.
Trong ánh mắt anh ta dần dần để lộ sát khí.
Anh ta mạnh tay đẩy cô ấy ra và quát lớn: “Cô do ai phái đến, tôi hoàn toàn không hề quen biết cô!”
Người phụ nữ kia bị đẩy ngã xuống đất, cô ta đột nhiên ôm lấy bụng mình và yếu ớt nói: “Đức Huy, Đức Huy cứu em, đứa con, đứa con của chúng ta, Đức Huy anh mau cứu em!”
Những người trên đường càng ngày càng đông, nhìn thấy cảnh tượng này có lẽ họ đều đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Hồ Đức Huy vốn định mượn cơ hội này để bỏ đứa con đi nhưng với tình hình bây giờ, anh ta cần phải giả vờ một chút.
Đỗ Chính Lâm nhìn anh ta hỏi: “Đức Huy, chuyện này là thế nào?”
Hồ Đức Huy sợ hãi nhanh chóng quay đầu qua giải thích: “Ba, con cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, con hoàn toàn không quen biết cô ta, nhất định là có người muốn hãm hại con!”
Lúc này, trên cơ thể người phụ nữ kia bỗng chảy ra một vũng máu tươi, lập tức dọa cho người ta chết khiếp.
Người phụ nữ kia cũng sợ hãi, chỉ có thể kéo tay Hồ Đức Huy cầu xin: “Đức Huy, cứu cứu em, cứ đứa con của chúng ta đi, em xin anh đó!”
Hồ Đức Huy nheo mắt lại và hất tay cô ta ra, chất vấn hỏi: “Rốt cuộc cô là ai, ai đã phái cô đến?”
Đỗ Chính Lâm cũng không đứng yên được nữa, chuyện này quá mất mặt rồi.
“Mau gọi 115 đến mau!” Đỗ Chính Lâm quát lên.
Hồ Đức Huy mím chặt môi, anh ta không dám làm trái ý nên chỉ thề lấy điện thoại ra và gọi 115.
115 đến rồi, họ đưa người phụ nữ kia lên xe nhưng người phụ nữ kia cứ kéo lấy tay Hồ Đức Huy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.