Những người đó vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ông Hoắc nói rồi, không thể nói toạc ra được, làm kinh động đến người khác sẽ không được tốt.
"Vâng thưa cô, chúng tôi lập tức rời đi."
Mãi đến khi tiếng bước chân không còn nữa, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cô, suýt nữa thì tôi bị bắt về rồi.” Vẻ mặt của cô ấy vô cùng nhẹ nhõm.
"Vừa nãy tại sao những người kia lại đuổi theo cô?” Đỗ Minh Nguyệt lơ đãng hỏi.
Hoắc Minh Vân vừa nhớ đến liền cảm thấy đau đầu, vẻ mặt đầy sự chán ghét mà nói: "Còn không phải là người nhà của tôi ép tôi đi lấy chồng sao, tôi len lén chạy trốn ra, bây giờ bọn họ đều đang đi tìm tôi rồi."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy trang phục trên người cô ấy, vừa nhìn qua là biết được gia đình giàu có rồi.
Cô gật đầu, cũng không có hỏi thêm câu gì nữa.
Hoắc Minh Vân mở cửa ra, ló cổ ra liếc một lúc, thấy bên ngoài không có ai liền rụt đầu lại.
"Hôm nay cảm ơn cô đã giúp tôi nhé, tôi tên là Hoắc Minh Vân, không biết cô tên gì vậy?"
"Đỗ Minh Nguyệt.”
Hoắc Minh Vân đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ lên ngực mình, bộ dạng vô cùng trượng nghĩa.
"Cô yên tâm đi, hôm nay cô giúp tôi, sau này nếu có chuyện gì thì cứ tìm tôi."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dang của cô ấy có chút dở khóc dở cười, những vẫn gật gật đầu.
"Được!"
"Vậy tôi đi trước đây, nếu không mấy người kia quay lại thì phiền lắm."
Nói xong, còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-tam-tong-tai-cung-vo-tan-xuong/980448/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.