Quả nhiên động tác của Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Đỗ Minh Nguyệt được đối xử dịu dàng như vậy, thành cao do bản thân dựng lên cũng sụp đổ từng chút một, chỉ là, cô còn chưa nhận ra mà thôi.
Nhìn bộ dạng này của anh, Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nhớ đến lúc mình chăm sóc anh, không khỏi cười ra tiếng.
Lâm Hoàng Phong không hiểu vì sao cô lại cười, nghi ngờ nhìn cô.
Đỗ Minh Nguyệt ho khan một cái, lúc này mới nói: “Anh không cảm thấy gần đây chúng ta đều có chút không may sao?”
Lâm Hoàng Phong cẩn thận nghĩ lại, đúng là như vậy: “Có thể là do cô quá xui xẻo, nên tôi cũng bị liên lụy.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, lập tức chu môi phản bác: “Mới không phải như vậy đâu, tôi thấy chính là do anh mang đến xui xẻo cho tôi.”
“Thật sao? Nhưng tôi nhớ trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy.”
“Cái gì, trước kia tôi cũng không có mà.”
Má Ngô nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau, không khỏi che miệng cười, trên mặt cậu chủ, dường như càng ngày càng cười nhiều hơn đó.
Buổi tối lúc ngủ, Lâm Hoàng Phong tới gần Đỗ Minh Nguyệt, đưa tay ôm cô vào lòng.
Đỗ Minh Nguyệt không vùng vẫy: “Vẫn chưa ngủ sao?”
Lâm Hoàng Phong cọ cọ vào cổ cô: “Ừm… Có muốn làm chút chuyện khác không?”
Nói xong, tay anh chui vào trong áo ngủ của cô, nhéo nhéo chỗ trước ngực cô.
Thân thể Đỗ Minh Nguyệt run rẩy, sau đó đỏ mặt, cô đưa tay đẩy cái tay đang làm loạn của người nào đó ra.
“Anh đàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-tam-tong-tai-cung-vo-tan-xuong/980437/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.