Chương trước
Chương sau
Những người đó bị khí chất của Đỗ Minh Nguyệt làm cho sợ hãi, liên tục gật đầu.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn sang đội bên cạnh, thấy bọn họ đang chuẩn bị làm lại một lần nữa, cô biết, không còn thời gian nữa rồi.
Cô giữ ngón tay, hít sâu một hơi, sau đó dùng tốc độ thật nhanh rút sợi dây ra.
Sau đó là bọn họ, tất cả đều vô cùng ăn ý, đội bên cạnh cũng như vậy.
Đến viên thứ tư thì đội bên cạnh xảy ra vấn đề, mà Dư Hồng Thu lại vô cùng thuận lợi rút ra, viên cuối cùng, dường như không hề có khó khăn gì.
“Lấy ra đi, lấy ra đi.” Hai cô gái kia vui mừng vỗ tay.
Mặc dù Triệu Thu Huyền không thích Đỗ Minh Nguyệt, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để đối phó với cô, cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó không còn cách nào khác rút sợi dây ra.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đội của Đỗ Minh Nguyệt là đội chiến thắng.
Dư Hồng Thu và hai cô gái kia đều vô cùng vui mừng, Dư Hồng Thu ôm cô, cô ấy vẫn luôn có gì nói đấy.
“Minh Nguyệt, cô giỏi quá, tôi cảm thấy cô nhất định có thể được nhận vào.”
Dư Hồng Thu vừa nói xong, quả nhiên, sắc mặt hai người kia biến sắc.
Đỗ Minh Nguyệt cười yếu ớt, cũng không quan tâm đến ý nghĩa trong lời nói của cô ấy.
Ánh mắt cô nhìn về Lâm Hoàng Phong, lại phát hiện thấy Lâm Hoàng Phong cũng đang nhìn cô, như là một trận gió lạnh, khiến tim cô đập nhanh.
Cô ngoảnh đi, nhìn về phía khác.
Người có đội bên cạnh, rõ ràng là có chút không vui, bọn họ tức giận nhìn Đỗ Minh Nguyệt, nhưng không thể làm gì được.
Chị Cảnh nghĩ rằng Lâm Hoàng Phong sẽ phát biểu, nhưng không có, nên cô ta chỉ có thể tiến lên phía trước chủ trì.
“Rất tốt, đội chiến thắng đã rất rõ ràng rồi, chúc mừng các bạn.”
Mặc dù là nói với bọn họ, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Minh Nguyệt cười với cô ta.
Lúc này Lâm Hoàng Phong mới vỗ tay, khiến mọi người có mặt đều nín thở.
“Xem ra tập đoàn Lâm thị, quả thật nên có người tài mới rồi.”
Nói xong, anh đi đến bên Đỗ Minh Nguyệt, cong môi: “Đỗ Minh Nguyệt, đúng không?”
Đỗ Minh Nguyệt không biết anh đang muốn làm cái gì nữa, nhưng cũng khẽ cười đáp lại: “Đúng, tôi là Đỗ Minh Nguyệt.”
“Vậy sao? Tôi nhớ cô rồi.”
Nói xong, anh đút tay vào túi, sải bước rời đi.
Lâm Hoàng Phong vừa đi, cô đã trở thành cái gai trong mắt những người phụ nữ này.
“Thật là không biết xấu hổ, lại dám dùng cách này để quyến rũ chủ tịch.”
“Vừa đến đã nhớ tên của cô ta, thật là không bình thường mà.”
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu, không phản bác, nhưng Dư Hồng Thu lại không hài lòng.
“Minh Nguyệt tự dựa vào năng lực của bản thân mình, không giống như các người, không ăn được nho lại nói nho chua.”
Những người đó thấy cô ấy bảo vệ Đỗ Minh Nguyệt như vậy, không khỏi cười chế nhạo: “Cô đừng có làm ơn mắc oán nữa, ai biết được cô ta nghĩ cái gì trong lòng chứ, nói không chừng đến lúc đó cô ta còn tính toán với cả cô nữa đấy, còn nói giúp người ta nữa.”
“Không đâu, Đỗ Minh Nguyệt không phải người như vậy.”
“Được rồi.”
Chị Cảnh nhíu mày: “Đừng cãi nhau nữa, phỏng vấn kết thúc rồi, các bạn có thể về được rồi.”
“Vậy khi nào thì bắt đầu vòng phỏng vấn thứ ba ạ?” Dư Hồng Thu hỏi.
“Đến lúc đó sẽ thông báo cho các bạn.”
Những người không được thông qua, không cam tâm liếc Đỗ Minh Nguyệt một cái, không hài lòng rời đi.
Đầu Đỗ Minh Nguyệt càng ngày càng mơ màng, đây cũng là lý do mà cô không muốn cãi lại.
Dư Hồng Thu thấy sắc mặt của cô càng ngày càng xấu, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ Minh Nguyệt?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Dư Hồng Thu, tôi đi trước đây, có chút khó chịu.”
Nói xong, không đợi Dư Hồng Thu trả lời, vội vàng rời đi.
Triệu Thu Huyền nhìn thấy như vậy, cười chế nhạo: “Nhìn thấy chưa, người ta hoàn toàn không coi cậu là bạn, mà cậu còn dùng mặt nóng dán vào mông lạnh thế, không biết xấu hổ sao?”
“Huyền.” Dư Hồng Thu cũng có chút tức giận.
Triệu Thu Huyền thấy cô ấy như vậy thì quay đầu đi, không muốn nói chuyện với cô ấy.
Đỗ Minh Nguyệt chuẩn bị về, khi xuống thang máy, đúng lúc gặp Lâm Hoàng Phong ở trong, cô ngẩn ra một lát nhưng vẫn đi vào trong.
Lâm Hoàng Phong nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không tự chủ nắm chặt tay.
Người phụ nữ này, thật là không sợ chết mà, rõ ràng là bị nặng như vậy, còn dám tùy ý chạy ra ngoài, cuộc phỏng vấn này quan trọng như thế sao?
Nhưng rất nhanh, Đỗ Minh Nguyệt không chống đỡ nổi nữa, trước mắt cô đen sì, ngã xuống.
Trên mặt Lâm Hoàng Phong lập tức xuất hiện vẻ lo lắng, vội vàng ôm lấy cô, may mà trong thang máy chỉ có anh và Tiêu Hồng Quang.
Nhưng sau khi ra sảnh lớn thì lại không giống, những nhân viên đó nhìn thấy trong lòng Lâm Hoàng Phong có người thì đều trở lên kinh ngạc.
Sau đó bọn họ bắt đầu bàn tán, bởi vì khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt vùi trong lòng Lâm Hoàng Phong, nên bọn họ không thể nhìn rõ mặt cô được.
“Đi lái xe đến đây.”
Mặc dù Tiêu Hồng Quang thấy anh bình tĩnh, nhưng sự lo lắng trong đáy mắt đã thể hiện rõ tâm trạng của anh hiện tại.
Các nhân viên âm thầm đi sau bọn họ, muốn biết người phụ nữ kia là ai, nhưng Lâm Hoàng Phong hoàn toàn không hề cho bọn họ cơ hội này.
Chỉ là có người vui mừng, có người lại lo âu, vui mừng là vì cuối cùng ông chủ cũng có phụ nữ rồi, như thế thì sau này sẽ không đến hành hạ bọn họ nữa.
Lo âu là, không phải ông chủ đã có vợ rồi sao? Sao có thể ở bên ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt chứ, hơn nữa tại sao lại không phải là bọn họ chứ?
Tiêu Hồng Quang lái xe đến rất nhanh, Lâm Hoàng Phong cúi eo đi vào, động tác vô cùng cẩn thận.
“Đi đâu đây ông chủ?” Tiêu Hồng Quang liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Lâm Hoàng Phong vươn tay gạt sợi tóc trên mặt cô: “Về biệt thự.”
Trong lòng má Ngô vẫn luôn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Đỗ Minh Nguyệt, Hiểu Thu thấy bà lo lắng như vậy, nên an ủi: “Dì yên tâm đi, mợ chủ sẽ không làm sao đâu.”
Má Ngô thở dài, không trả lời.
Mà lúc này, Lâm Hoàng Phong cũng bế Đỗ Minh Nguyệt trở về, sau khi má Ngô nhìn thấy thì lập tức chạy ra đón.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt nằm trong lòng Lâm Hoàng Phong, bà lo lắng hỏi: “Mợ chủ bị làm sao vậy?”
Lâm Hoàng Phong không nói, bước thẳng lên tầng, má Ngô cũng theo sát phía sau.
Đặt Đỗ Minh Nguyệt xuống giường, Lâm Hoàng Phong hỏi: “Thuốc của cô ấy đâu?”
Má Ngô nghe vậy, vội vàng đi lấy thuốc của Đỗ Minh Nguyệt đến.
“Cậu chủ đây ạ.” Má Ngô cầm thuốc đưa qua.
Lâm Hoàng Phong nhận lấy, sau đó đút cho cô, cô cùng không từ chối như sáng nay.
Khi Đỗ Minh Nguyệt tỉnh lại đã là ngày hôm sau rồi, cô ngủ vô cùng khó chịu, bởi vì luôn cảm thấy có thứ gì đó đang đâm vào cổ cô.
Cuối cùng cô mở mắt ra, khẽ động, lúc này mới biết mình đang nằm trong lòng Lâm Hoàng Phong.
Mà thứ đâm vào cổ cô chính là râu của Lâm Hoàng Phong.
Cô nhíu mày, cảm thấy quá nóng, trên người cô đều nhớp nháp.
Đã một ngày cô chưa tắm rửa rồi, trên người vô cùng khó chịu, bây giờ Lâm Hoàng Phong ôm cô như vậy, lại càng khó chịu hơn.
Không thể biết nổi người đàn ông này sao có thể chịu đựng mà ôm cô vào lòng chứ, không phải anh bị bệnh sạch sẽ sao?
Cô cử động thân thể, quyết định đi tắm, đang chuẩn bị xuống giường, thì người đàn ông đang ngủ bên cạnh tỉnh lại.
Dáng vẻ của anh có chút phờ phạc, chắc là ngủ không ngon.
Mặc dù cô không có nhận thức, nhưng cũng biết mình bị ốm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.