Đỗ Minh Nguyệt nói rất nhẹ nhàng, giống như đang muốn an ủi cậu bé.
Quả nhiên Minh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó liền há miệng thở dốc, nói gì đó nhưng lời nói không được rõ ràng.
Nhưng mà Đỗ Minh Nguyệt cũng có thể đoán được, cậu bé gọi cô: “Chị Minh Nguyệt.”
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt không ngừng mừng rỡ, sau đó tiến lên vài bước đến gần hơn: “Đúng đúng, chị là chị Minh Nguyệt.”
Lúc này Minh Tiêu mới buông xuống phòng bị, cậu bé cúi đầu, từ nơi sâu nhất của lồng sắt bước đến.
Quả nhiên là cậu bé bị thiếu cảm giác an toàn, Đỗ Minh Nguyệt không có cách nào, chỉ có thể giống như trước đây, vươn tay ra thử.
Thấy cậu bé không có ý né tránh, cô liền lấy tay sờ đỉnh đầu cậu bé.
Thời điểm rời khỏi đó, Minh Tiêu vẫn như trước vẫn duy trì bộ dạng lần đầu tiên gặp mặt, Đỗ Minh Nguyệt cũng không muốn bắt buộc cậu bé gì, chỉ cần biết rằng cậu bé hiện tại vẫn an toàn, vậy là đủ.
Hồ Đức Huy thấy cô đi ra, vẻ mặt hững hờ: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì nó, chỉ cần cô đáp ứng chuyện của tôi là được, tôi sẽ thả nó ra.”
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén: “Tốt nhất là anh hãy nói được thì làm được.”
Về tới biệt thự, tinh thần Đỗ Minh Nguyệt vẫn chưa ổn định, suy nghĩ cũng mơ hồ.
Má Ngô thấy sắc mặt cô không được tốt, chạy nhanh tiến lên hỏi: “Mợ chủ, cô không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt xua tay, đi lên phòng mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-tam-tong-tai-cung-vo-tan-xuong/980431/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.