Nhìn bước chân hoảng hốt của cô, Lâm Hoàng Phong không khỏi cau mày, vươn tay giữ chặt lấy thân người đang nghiêng ngả kia, thấp giọng khiển trách: “Hốt hoảng như vậy làm cái gì, sao vẫn còn giống một đứa trẻ vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt tinh nghịch lè lưỡi, thầm nghĩ, còn không phải do tài xế của anh khiến tôi sợ sao.
Ngay khi họ vừa xuất hiện ở cửa, Má Ngô đã tới đón, nghe nói Đỗ Minh Nguyệt phải nhập viện, bà rất nóng lòng muốn gặp cô.
Cuối cùng vẫn là Lâm Hoàng Phong nói không cần, bà mới thôi không có ý định đó, nhưng vẫn không cảm thấy yên lòng.
Hiện tại nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, đừng nói trong lòng bà có bao nhiêu vui mừng.
“Mợ chủ không sao chứ?” Má Ngô có chút lo lắng hỏi, thỉnh thoảng ánh mắt của bà cũng hướng lên người cô mà đánh giá một chút.
Đỗ Minh Nguyệt biết bà đang lo lắng cho mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, sau đó cười nói: “Cháu không sao má Ngô. Dì xem không phải cháu vẫn còn khỏe lắm sao.”
Má Ngô nhìn thấy cô như vậy, quả thật là không có chuyện gì, trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm một hơi.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
Lâm Hoàng Phong vẫn còn việc phải làm ở công ty, nên đương nhiên anh sẽ không ở đây quá lâu, dặn dò một lúc sau đó mới rời đi.
Má Ngô nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Hoàng Phong, trên khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười mơ hồ.
“Tối hôm qua cậu chủ không trở về, hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-tam-tong-tai-cung-vo-tan-xuong/980421/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.