Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người dừng lại trước một phòng riêng, cửa vừa mở ra, Đỗ Minh Nguyệt lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bốc lên. “Cậu chủ Phong, cuối cùng cậu cũng đến rồi.” Một giọng nam tức giận vang lên, khiến Đỗ Minh Nguyệt toàn thân nổi da gà. Cô nhìn về phía phát ra âm thanh liền thấy một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang màu đen đang dựa vào sô pha, tay ôm một người phụ nữ xinh đẹp. Đỗ Minh Nguyệt giữ nguyên nét mặt cương nghị, trong lòng thầm kinh ngạc, người đàn ông này cùng với giọng nói và ngoại hình của anh ta thật khác xa một trời một vực. “Nếu anh còn dám nói như vậy, Hoàng Phong sẽ cho anh một trận.” Bỗng một giọng nữ đanh thép vang lên. Người phụ nữ tóc ngắn tiến lại gần Lâm Hoàng Phong, ánh mắt chạm phải Đỗ Minh Nguyệt, con ngươi liền lập tức co rút: “Cô là?” “Còn ai vào đây nữa? Chị dâu.” Một cậu thiếu niên ăn mặc giản dị nói đùa: “Lưu Nguyệt Nga, cậu chủ Lâm vừa mới kết hôn ngày hôm qua.” Vẻ mặt Lưu Nguyệt Nga lập tức ủ rũ, khóe môi bất đắc dĩ mấp máy. “Đỗ Minh Nguyệt.” Lâm Hoàng Phong giới thiệu ba người với cô: “Đây là bạn của tôi, Hoàng Thành Trung, Cung Quý Dương và Lưu Nguyệt Nga.” Đỗ Minh Nguyệt lần lượt chào từng người một, chào Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương rất nhiệt tình, nhưng tới Lưu Nguyệt Nga lại có vẻ thờ ơ, lãnh đạm. “Hoàng Phong, mắt nhìn của anh có chút vấn đề.” Lưu Nguyệt Nga ngẩng cao đầu, không để ý đến cánh tay phải của Đỗ Minh Nguyệt đang đưa ra. Lời nói của cô ta khiến bầu không khí rơi vào xấu hổ, đặc biệt là Đỗ Minh Nguyệt. Cô ngượng ngùng rút tay về, trong lòng có vài phần suy đoán đối với Lưu Nguyệt Nga. Hoàng Thành Trung thấy vậy vội tiến lên hòa giải: “Lưu Nguyệt Nga, khó khăn lắm cậu chủ Phong mới có thời gian tụ tập một lần. Chúng ta mau uống rượu đi.” Cung Quý Dương cũng phụ họa nâng ly rượu của mình lên: “Uống rượu! Uống rượu!” Dứt lời, anh ta bật nắp chai rượu đắt tiền, rót đầy ly cho mọi người. Khung cảnh nhanh chóng trở nên hòa hoãn hơn, chỉ có đôi mắt của Lưu Nguyệt Nga vẫn luôn dán chặt vào bóng người ngồi bên cạnh Lâm Hoàng Phong. “Nhân tiện hôm nay Hoàng Phong đưa cô dâu mới đến đây. Hay là chúng ta chơi lớn một chút.” Lưu Nguyệt Nga nhấp một ngụm rượu, lấy một bộ bài từ dưới bàn ra, tráo kĩ rồi đặt trước mặt mọi người. Cung Quý Dương vừa nhìn thấy bài liền phấn khích: “Vẫn chơi ba tỉ chứ?” Đỗ Minh Nguyệt đang nuốt một ngụm rượu thì nghe thấy ba từ “ba tỉ” lập tức bị sặc, không ngừng ho khan. Nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của cô, trong mắt Lưu Nguyệt Nga hiện lên một tia chế nhạo khinh thường. “Hôm nay không chơi tiền,chúng ta chơi người.” Lưu Nguyệt Nga nói: “Nếu thua một ván, người bạn gái phải cởi một bộ quần áo, không cởi sẽ phạt rượu.” Lời này vừa nói ra, trong phòng đột nhiên rơi vào im lặng. Đối với Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương việc này không thành vấn đề, người phụ nữ bên cạnh họ chỉ là qua đường. Nhưng Lâm Hoàng Phong thì khác, Đỗ Minh Nguyệt là vợ danh chính ngôn thuận của anh. “Lưu Nguyệt Nga, chơi vậy sao được chứ?” Cung Quý Dương nói. Mặc dù bình thường anh ta thích tham gia náo nhiệt, không ngại chơi lớn, nhưng bọn họ đều biết tính của Lâm Hoàng Phong, chọc giận anh, bất kì ai cũng đừng mong có kết quả tốt. “Không chơi nổi sao? Chúng ta và cậu chủ Phong có khi nào không chơi nổi chưa?” Lưu Nguyệt Nga cười lạnh: “Những người phụ nữ trước đây đều phải cởi, thậm chí nếu ai muốn chơi đùa một chút, Hoàng Phong cũng không nói gì. Lúc này sao có thể không chơi nổi được?” Nghe những lời khiêu khích này của Lưu Nguyệt Nga, ánh mắt Lâm Hoàng Phong lóe lên một tia lạnh lùng. Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương cũng có chút tức giận, những người phụ nữ Lâm Hoàng Phong đưa tới trước đây đều là loại phụ nữ không sạch sẽ, bọn họ chỉ làm vì tiền, sao có thể so sánh với thân phận của Đỗ Minh Nguyệt? Đỗ Minh Nguyệt không biết làm sao, ánh mắt mang ý cầu xin nhìn người đàn ông bên cạnh cô, nhưng anh lại vờ như không thấy. “Chơi đi.” Lâm Hoàng Phong mở miệng. Bầu không khí nháy mắt lạnh xuống, Đỗ Minh Nguyệt kinh ngạc, không ngờ Lâm Hoàng Phong lại đồng ý. Tất cả sự ấm áp mà anh dành cho cô cả ngày hôm nay đều trở về con số không. “Yên tâm đi.” Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ không thua đâu.” “Tôi...” Đỗ Minh Nguyệt khẽ cắn khóe môi, không biết nên nói gì. Lưu Nguyệt Nga thấy vậy rong mắt càng tàn nhẫn hơn, Cung Quý Dương hừ lạnh một tiếng, anh ta đã sớm không vừa mắt với cô ta. Nhìn ra sự lo lắng của Đỗ Minh Nguyệt, Cung Quý Dương bèn cố ý an ủi: “Chị dâu đừng sợ. Cậu chủ Phong sẽ không thua đâu, từ trước tới giờ chưa bao giờ thua.” Từ “chị dâu” được anh ta cố ý nhấn mạnh, ý tứ không cần nói cũng hiểu. Đỗ Minh Nguyệt trong lòng rối như tơ vò, nhưng cô không thể làm gì, chỉ có thể ngồi sụp xuống sô pha, bộ dạng giống như cá nằm trên thớt. Lâm Hoàng Phong từ đầu đến cuối không có cảm xúc gì, ngay cả khi nhìn vào các lá bài, ánh mắt vẫn không gợn sóng sợ hãi. Bốn người cùng nhau ngả bài, anh là người tốt nhất, Đỗ Minh Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm. Cung Quý Dương là người thua cuộc, cô gái bên cạnh anh ta thoải mái cởi ra áo khoác ngoài, để lộ phần thân trên gợi cảm, trông càng quyến rũ hơn dưới lớp áo lót màu đen. “Tiếp tục.” Cung Quý Dương ngẩng đầu uống một hơi, không phục liếc nhìn Lâm Hoàng Phong. Sau một vài ván, những người phụ nữ của Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương cởi chỉ còn lại một bộ đồ lót. Đỗ Minh Nguyệt tỉnh táo nhìn Lâm Hoàng Phong với vẻ ngưỡng mộ không giấu giếm. Điều này làm cho Lâm Hoàng Phong không khỏi đắc ý, anh quay đầu xoa tóc cô, giọng nói từ tính trầm thấp: “Tôi đã hứa, tôi sẽ không thua.” Lưu Nguyệt Nga đứng ngồi không yên, lạnh lùng nói: “Cậu chủ Lâm định làm nô lệ cho vợ sao? Xem ra cô Nguyệt thật sự không đơn giản.” Trong mắt Lâm Hoàng Phong lóe lên sự tức giận, nhưng lập tức được anh che giấu rất tốt. Anh nâng mắt lên nhìn thẳng vào Lưu Nguyệt Nga, khí thế mãnh liệt nói: “Chỉ tôi và cô chơi ba ván, thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]