Lâm Hoàng Phong bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé không xương yếu ớt của cô: “Là hai người này khiến cô tức giận đúng không?”
Mọi người có mặt đều sững sờ, trong lòng thầm suy nghĩ.
Đỗ Chính Lâm cười cười, vội vàng giảng hòa: “Hiểu lầm đều là hiểu lầm. Bọn nhỏ đang nói đùa phải không?”
Rồi ông ta nhanh chóng nháy mắt với hai người.
Hai người xấu hổ mấp máy miệng, sợ hãi nắm chặt như có bàn tay bóp chặt trái tim, sợ rằng chọc giận đám người trước mặt, nhà họ Đỗ và nhà họ Hồ sẽ biến mất trong thương trường.
“Dự án vừa rồi nhà họ Lâm đã làm nhiều rồi, tôi thấy không cần hợp tác đâu.” Lâm Hoàng Phong lạnh lùng đưa Đỗ Minh Nguyệt ra khỏi biệt thự.
Nghe vậy, Đỗ Chính Lâm không còn giữ được nụ cười trên mặt, sắc mặt như đất, vội vàng đuổi theo họ: “Hoàng Phong, Hoàng Phong, cậu chủ Phong.”
Không thèm ngoảnh lại, người đàn ông đưa Đỗ Minh Nguyệt lên xe.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Đỗ Minh Nguyệt nhìn Đỗ Chính Lâm hoảng sợ và ngớ người qua cửa kính xe, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Xe di chuyển chậm, Đỗ Chính Lâm đuổi theo xe, liên tục gõ cửa kính: “Cậu chủ Phong, xin hãy suy nghĩ lại. Cậu chủ Phong...”
Khi tốc độ xe đột ngột tăng lên, Đỗ Chính Lâm bị bỏ lại phía sau, hai chân lảo đảo vài bước, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.
Bỗng có tiếng cười ngọt ngào tràn ngập khắp xe.
“Cô có vui không? Biểu hiện hôm nay của tôi rất hợp ý cô nhỉ?”
Chợt nhớ ra cô đã lợi dụng anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-tam-tong-tai-cung-vo-tan-xuong/980395/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.