Sau
Lăng Khiếu Dương vỗ vỗ vào lưng Hữu Hi , sắc mặt khẩn trương hơi trắng bệch, hắn liên tục hỏi Hữu Hi làm sao vậy, muốn đưa nàng đi bệnh viện.
Hữu Hi nôn khan, nhưng cũng không nôn ra cái gì, có điều sắc mặt rất kém, chợt nàng ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương cũng đột nhiên ngừng vỗ lưng Hữu Hi, đôi mắt đen giao với mắt nàng.
Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng.
“Hữu Hi, em……”
“Em… có thai sao?” Hữu Hi lẩm bẩm, ý nghĩ trong lòng cũng không kìm được mà thốt ra.
Sắc mặt Lăng Khiếu Dương vốn dĩ khẩn trương, sau câu nói của Hữu Hi càng trở nên vui mừng kích động, ngón tay thon dài mạnh mẽ cầm lấy vai Hữu Hi, đôi mắt đen lấp lánh si ngốc nhìn nàng, hắn kích động nói:” Hữu Hi, em nói gì? Em nói gì? Em mang thai phải không, có phải không?”
Hữu Hi suy nghĩ một chút, là mang thai rồi, cảm giác thế này nàng đã từng có. “Triệu chứng như thế này thì là mang thai rồi.”
“Thật tốt quá! Hữu Hi, thật tốt quá! Lăng Khiếu Dương cảm giác như gió xuân phơi phới, vì quá vui mừng nên thân thể hắn hơi run run, hắn ôm chặt Hữu Hi vào lồng ngực nóng bỏng của mình, khuôn mặt lạnh lùng không đổi giờ phút này vui cười không ngớt.
Hữu Hi hoàn hồn cảm nhận được sự kích động của Lăng Khiếu Dương, nàng vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, niềm vui này cũng khắc sâu và lòng.
Ngày đó nàng cũng không nhớ dấu hiệu mang thai xuất hiện thế nào, nhưng vừa rồi nàng đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-quan-da-thiep/1146315/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.