Hữu Hi bị hoàng đế bắt đi, chỉ vì muốn bắt nàng mà hoàng đế tốn không ít công sức. Nếu như bắt không được người, bọn họ chắc chắn sẽ đưa đầu để hoàng đế trút giận.
Chính bọn họ cũng không biết bí mật trên người Hữu Hi, chẳng là nghe theo lệnh hoàng đế áp giải Hữu Hi về kinh thành. Vất vả lắm mới tóm được người, dĩ nhiên bọn ho vừa vui mừng cũng vừa phải cẩn thận trông coi tránh để tội nhân chạy mất.
Bọn họ trói Hữu Hi lại, không ồn ào cẩn thận nhảy lên ngựa quay trở về kinh thành hồi báo.
Bọn họ nhất định phải mang quả cam ngọt này về cho hoàng đế, nếu không bọn họ sẽ mất mạng giống như những kẻ đã để Hữu Hi chạy thoát.
Hữu Hi miệng không thể nói, cố gắng động đậy cũng không được. Hữu Hi hận bản thân không tránh khỏi số phận, trách mình tài nghệ học không thong minh, chỉ đánh được hai ba chiêu đã bị bắt. Biết thế này, nàng học khinh công cho thật giỏi để chạy mất. Xe ngựa đi ngang qua khách điếm thì dừng lại.
Chỉ nghe bên ngoài có người la lớn: “Tới giờ ăn rồi, trời cũng bắt đầu tối khách quan ở lại đi”
Hữu Hi trong lòng thầm suy nghĩ, nhúc nhích trên ngựa, thở gấp, bản thân yếu ớt thế này làm sao tự chạy trốn.
Bọn họ dừng lại nghỉ tạm, chủ yếu là ăn rồi ngủ vốn muốn tiếp tục đi về hoàng thành trước khi trời sang.
Tên thủ lĩnh cũng không cho phép nàng ăn uống. Hữu Hi cũng tự bình tĩnh lại, chưa được bao lâu, trong đêm tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-quan-da-thiep/1146297/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.