Trong lòng Hữu Hi yêu hận trộn lẫn vào nhau, nàng ôm chặt Hoàng Bắc Thiên, nỗi nhớ nhung cùng những tủi nhục phải chịu khiến nàng không kiềm được khóc nức nở.
Nàng cố chấp chờ đợi giây phút này, chờ đợi thời khắc này đã suốt 3 tháng 10 ngày.
Hắn còn sống, còn sống, quả là điểu tốt, nhưng tại sao lại phải chia xa lâu như thế, khiến cho nàng nghĩ lại vẫn đau lòng.
Tiếng Hữu Hi khóc rống lên khiến trái tim Hoàng Bắc Thiên đau đớn, hắn ôm chặt nàng vào phòng, dùng chân đá cánh cửa, đi tới bên giường ngồi xuống, chuyển động liên tục nhưng cơ thể hai người một khắc cũng không rời.
Hai người nhớ nhau, muốn dùng giây phút này, xóa đi nỗi nhớ suốt ba tháng qua.
“Hoàng Bắc Thiên, ta hận chàng, ta hận chàng. Tại sao lại biến mất lâu như thế, tại sao?”- Hữu Hi khóc, bàn tay nhỏ bé đấm vào lòng ngực kiên cố của hắn, nói hận nhưng lại yêu hắn vô cùng.
Hoàng Bắc Thiên tùy ý để Hữu Hi phát tiết, trong lòng đau đớn chua xót, giọng nói nghèn nghẹn, gầm nhẹ nói: “Ta nhớ nàng, Hữu Hi, rất nhớ nàng”
Hữu Hi đẩy nhẹ mình ra, tạo ra khoảng cách giữa hai người, đôi mắt đen trong bóng tối nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên, thương tâm nói: “Nhớ tới ta, suốt ba tháng qua chẳng có tin tức, rồi lại đột nhiên xuất hiện cứu ta, sao đó quăng ta ở đây không nhìn không hỏi, chàng thật sự có nghĩ tới ta sao? Có sao? Hoàng Bắc Thiên, chàng quá đáng, thật quá đáng!”
Hoàng Bắc Thiên bối rối, cúi đầu tìm môi Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-quan-da-thiep/1146285/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.