Đêm động phòng hoa chúc, Lăng Khiếu Dương say bí tỉ, tùy y’ để Dạ Lan la hét cũng không tỉnh lại. Mặc kệ là say thật hay mượn rượu để vờ say, hắn bây giờ cũng không muốn tỉnh lại, không muốn đối mặt với Dạ Lan.
Trái tim đang khóc, rất thống khổ..
Khách khứa sớm đã về hết, náo nhiệt cũng không còn, trong vương phủ lại trở nên yên tĩnh, cái tĩnh này lại khiến người ta có chút không quen.
Dạ Lan nhìn Lăng Khiếu Dương say khướt như thế, đành dùng khăn tay thấm ướt lau mặt giúp hắn, rồi vì hắn cởi giày, ngồi bên cạnh nhìn tuấn nhan của hắn.
Bàn tay chất chứa sự yêu thương mơn trớn mi mắt rồi khóe môi của hắn, cuối người xuống, hôn lên môi hắn thật êm ái. Xem ra nàng đã được đền bù xứng đáng, nàng bây giờ là Nghĩa VƯơng phi, cùng nam nhân mình yêu ở bên cạnh, còn Dạ Hủy, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện đấu cùng nàng, nghĩ tới thắng lợi đạt được. nàng mỉm cười, lòng đầy vui sướng nằm bên người Lăng Khiếu Dương. Ở trong lòng hắn tìm kiếm chút cảm giác ấm áp và an toàn.
Nhưng sao lồng ngực của hắn giống như bị ai khác chiếm lấy, dù nàng có dựa gần vào cỡ nào đều có cảm giác thật xa xôi.
Dạ Lan cảm thấy thật phiền muộn và thương cảm, lại từ trong lòng hắn rút ra, cánh tay quàng ngay thắt lưng hắn. Tựa hố đang tìm kiếm lại cảm giác yêu nồng nhiệt của trước kia. NHưng, dường như không thể tìm thấy gì hết.
Cảm giác bất lực khiến nàng bi thương, nhắm mắt lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-quan-da-thiep/1146278/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.