Chương trước
Chương sau
Phía trước khói bốc lên cuồn cuộn, tiếng đánh nhau vang lên tạo thành một cảnh hỗn loạn, tiếng mọi người kinh hoàng vừa la vừa khóc.
Hữu Hi sợ hãi thầm nghĩ, Hoàng Bắc Thiên không có việc gì, đừng có chuyện gì xảy ra. Nàng chạy đi, nhìn thấy quan binh đang khẩn trương cùng với lại một số người trong tay cầm khí giới đánh nhau.
Xa xa nhìn thấy từ Minh viên khói cuốn cuộn, phòng của bị thiêu hủy, trái tim Hữu Hi như bị nhéo một cái rõ đau, sợ hãi cùng bất an.
Mọi người tranh nhau đào tẩu, duy chỉ có Hữu Hi vẫn không sợ mình tiến lên, không hề để ý đến ánh đao xung quanh, không hề để ý đến bản thân đang chạy tới nơi không an toàn, trực tiếp chạy tới Minh Viên.
Bạo loạn xảy ra mọi người tâm tình kích động, trong mắt đỏ rực muốn giết người cùng quan binh đối kháng. Hữu Hi né tránh xuyên quan làn đao, sợ đến thét lên nhưng chân vẫn không ngừng đi tới.
Trong tâm chỉ muốn tìm Hoàng Bắc Thiên, một mũi tên dài lao thẳng muốn xuyên qua thân thể, nguy hiểm gần kề, một thân ảnh cao lớn nhanh nhẹ bay tới bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng siết thật chặt.
Mũi tên “phốc” một tiếng, đâm vào sau lưng người đó, hắn đau đớn cau mày, buồn bực hừ một tiếng. Hữu Hi quay đầu nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lăng Khiếu Dương, sắc mặt hắn tái nhợt, nói lớn với nàng: “Hồi phủ ngay, nơi này rất nguy hiểm.”
Không!! Hữu Hi lắc đầu, sốt ruột hô to: “Minh Viên cháy rồi, Bắc Thiên ở trong đó, hắn sẽ gặp nguy hiểm mất”
Trong lúc đang nói chuyện, một loạn dân giơ cao lưỡi dao sắc bén bổ tới Lăng Khiếu Dương, Lăng Khiếu Dương nhấc chân đá người kia té xuống đất, sau đó ôm Hữu Hi nhanh chóng đi đến nơi an toàn.
Từ trong một ngõ nhỏ, quân binh trấn áp loạn dân tuôn ra rất nhiều. Đội quan binh vây lấy bảo vệ Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi, thủ lĩnh hô lớn: “Vương gia mau rời khỏi đây”
“Không, Bắc Thiên hắn còn ở Minh Viên. Hắn không thể xảy ra chuyện được!”- Hữu Hi giãy dụa, hét to, sắc mặt khẩn trương trắng bệch, nàng không muốn đi.
Đối với sự cố chấp của Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn, một tay giữ lấy nàng đặt lên vai khiêng về Vương phủ, mặc cho Hữu HI tùy ý đánh vào vai hắn nhất định cũng không buông nàng xuống.
Vương phủ trong chốc lát bị quan binh bảo vệ, phòng ngừa loạn dân tập kích vương phủ.
Lúc ôm Hữu Hi về phủ, Lăng Khiếu Dương đem Hữu Hi đẩy vào giường, nắm lấy bả vai nàng, hét to lên ra lệnh: “Nàng ở đây, không cho phép đi bất cứ đâu”
“Không, cho ta ra ngoài”- Nàng sao có thể yên tâm Hoàng Bắc Thiên, nơi đó đã cháy thành biển lửa, Bắc Thiên, Bắc Thiên, Hữu Hi đau lòng la lên, lợ rơi đầy mặt.
“Ah”- Ngay luc HỮu Hi giãy dụa muốn lao ra khỏi phòng, thì một tiếng kinh hô từ cửa của nội tẩm vang lên
Hữu Hi quay đầu lại nhìn nhìn Dạ Lan đứng đó chỉ thấy nàng che miệng, vẻ mặt hoảng sợ đau lòng: “Lăng, chàng,… chàng bị thương”
“Nếu không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, ngoài kia đang rất loạn”- Lăng Khiếu Dương cau mày, mặt trắng bệch nghiêm nghị phân phó.
Dạ Lan đau lòng nói: “Vâng, thiếp biết, nhưng thương thế của chàng”
“Gọi quản gia tới đây”- Lăng Khiếu Dương chỉ đơn giản ra lệnh.
“Hảo, thiếp đi ngay”- Dạ Lan hoảng loạn bối rối mở cửa phòng đi ra ngoài, Lăng Khiếu Dương kéo mạn giường xuống.
“Ngươi muốn làm gì”- Hữu Hi giãy dụa, dường như biết rõ ý định của Lăng Khiếu Dương, hai mắt đẫm lệ mang theo chút tức giận không cam tâm.
“Khiến cho nàng im lặng chút”- Lăng Khiếu Dương nói xong, không để ý đến Hữu Hi đang phản kháng, trực tiếp trói chặt tay chân của nàng.
Hữu Hi đang muốn lớn tiếng nói, Lăng Khiếu Dương đem miếng vải trên giường xé ra nhét vào miệng Hữu Hi, khiến nàn không thể mở miệng.
Hữu Hi phẫn hận nhìn Lăng Khiếu Dương, trong lòng lại thêm lo lắng cho Hoàng Bắc Thiên, đau khổ bật khóc, chi chi ô ô mắng Lăng Khiếu Dương buông nàng ra.
Lăng Khiếu Dương không để ý tới, xoay người, lúc này Hữu Hi mới nhìn thấy trên lưng hắn vẫn cắm một mũi tên. Trong đầu nhớ lại hoàn cảnh lúc nãy, nàng né tránh đám người thì Lăng Khiếu Dương đột nhiên lao tới ôm nàng, chẳng lẽ lúc hỗn loạn đó hắn đã bị thương?
Lúc hắn khiêng nàng về, nàng vẫn không phát hiện ra hắn vì nàng mà bị thương. Hữu Hi đang nghĩ thì Lưu an tới, hắn nghe Dạ Lan nói Lăng Khiếu Dương bị thương, lập tức chuẩn bị vài thứ rồi tới Nghĩa Hàn Lâu.
Lăng Khiếu Dương ngồi trước bàn, dường như rất đau, Lưu An cầm ly rượu trong tay đặt một con dao nhỏ trên bàn/
Nhìn mũi tên trên lưng Lăng Khiếu Dương, hạ giọng nói: “Vương gia kiên nhẫn chịu đau một tí”- Lưu An nói xong, dùng con dao cắt quần áo sau lưng Lăng Khiếu Dương, lộ ra bờ lưng rộng mà kiên cố, da thịt bóng loáng dính chút máu, mũi tên vùi sâu vào da thịt hắn chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.

Hữu Hi nhíu mày, quên đi cả giãy dụa, chỉ nhìn Lưu an nắm lấy mũi tên rút ra, nàng không nhịn được sợ hãi nhắm chặt hai mắt.
Bên tau nghe thấy tiếng kêu đau của Lăng Khiếu Dương, sau đó nàng mới mở mắt ra, nhìn thấy mũi tên bị rút ra, dính máu của Lăng Khiếu Dương đặt trên bàn.
Lưu An dùng rượu rửa sạch vết thương của Lăng Khiếu Dương, dùng kim sang dược vẩy lên, trán Lăng Khiếu Dương vì đau mà chảy mồ hôi.
Dạ Lan nắm chặt tay Lăng Khiếu Dương, vẻ mặt đau lòng. Miệng vết thương xử lý tốt rồi, Lưu An lui ra, Dạ Lan tìm quần áo sạch sẽ giúp Lăng Khiếu Dương mặc vào.
Hữu Hi như người tù bị trói, ngồi trên giường, nhìn Dạ Lan giúp Lăng Khiếu Dương làm mọi thứ. Còn mình kêu lên thả nàng ra, nhưng không ai nghe hiểu, cũng không ai để tâm.
Trái tim bị hành hạ dày vò, Bắc Thiên chắc không xảy ra chuyện, Hữu Hi miễn cưỡng bản thân đau lòng bật khóc. Tại sao, đột nhiên lại có bạo loạn, Minh viên bị thiêu, nếu như Hoàng Bắc Thiên gặp chuyện không may nàng cũng không sống nữa.
Bạo loạn cuối cùng cũng dẹp xong, dưới chân thiên tử xảy ra chuyện, hoàng đế tức giận hạ lệnh tra rõ mọi việc.
Xung quanh Minh Viên nhà dân cũng bị hủy, trên đường hỗn loạn, chết vô số. Lăng Khiếu Dương sau khi xử lý xong vết thương liền vào cung cùng các đại thần thương thảo.
Hữu Hi trong lúc đó chỉ vô vọng đợi chờ, trái tim sốt ruột chờ, hy vọng Lăng Khiếu Dương mau thả nàng ra, nói cho nàng tin tốt. Nàng không biết Hoàng Bắc Thiên thế nào rồi, có bị thương không, chân Hoàng Bắc Thiên đi đứng không tiện, lửa cháy lớn, đao kiếm khắp nơi làm sao trốn thoát.
Lòng như kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng bất an, không cách nào giãy dụa thân thể đang bị trói. Sau một hồi, nước mắt Hữu Hi ngừng rơi, ngơ ngác nhìn cửa, ngóng trông, cầu khẩn có người cứu Hoàng Bắc Thiên.
Lúc trời tới, thân ảnh Lăng Khiếu Dương mới xuất hiện trước mặt nàng, nàng ngồi dậy, lo lắng nhìn hắn, hy vọng hắn nói cho nàng ít tin tức.
Hắn ngồi bên cạnh nàng, tháo miếng vải trong miệng nàng, nàng có thể nói rồi, cũng không dám hỏi.
Sợ hãi, nỗi sợ bao trùm nàng.
Cuối cùng nàng không kiềm được, run rẩy hói, nói ta biết: “Hắn còn sống hắn không sao, có đúng không”- Giọng nói Hữu Hi run rẩy.
Lăng Khiếu Dương mở miệng tính trả lời, nhưng không nói gì.
“Nói cho ta biết”- Hữu Hi lo lắng rống lên, trong mắt kiềm không nổi mà lệ rơi.
Hắn do dự cuối cùng đáp: “Minh Viên không bị thiêu hủy, chỉ tìm thấy những thi thể đã cháy khô có hình dáng giống với hắn. Ai cũng cho là Hoàng Bắc Thiên, trong phòng trừ Hoàng Bắc Thiên ra không còn ai, chỉ có điều toàn bộ gương mặt diện mạo đều thiêu cháy không phân biệt nổi nữa”
Trái tim cứng lại, Hữu Hi đau đến nói không nên lời, nước mắt rơi xuống, trợn to hai mắt, không chịu chấp nhận lắc lắc đầu khóc nói.
“Không, không, không phải là hắn, không thể là Hoàng Bắc Thiên, hắn sẽ không bỏ lại ta như thế này”
“Dạ Hủy, đừng như thế”- Lăng Khiếu Dương tháo hai tay, hai chân đang bị trói của Hữu Hi, đôi mắt âm trầm.
Hữu HI ôm lấy Lăng Khiếu Dương bật khóc, cầu xin.
“Thi thể ở đâu, thi thể ở đâu vậy? Mang ta đi, mang ta đi gặp hắn”- Nàng nhớ tới những lời kì lạ mà Hoàng Bắc Thiên từng nói. Nàng không tin, htb bỏ rơi nàng
Lăng Khiếu Dương không làm sao cự tuyệt Hữu Hi, mang nàng đi tới Minh Viên, khắp nơi đều là mùi khét mùi xác chết. Không khí chết chóc bao trùm lấy Hữu HI, làm cho nàng không nhịn được tự ôm lấy mình.
Từng bước chân sợ hãi, sợ hãi nhìn thấy tin tức Hoàng Bắc Thiên. Nhìn Minh viên trở thành tro bụi, trái tim run rẩy đau đớn, Hữu Hi không thích nơi này, nhưng nó khiến nàng nhớ lại từng kỉ niệm giữa nàng và Hoàng Bắc Thiên.
Xung quanh đều cháy khét, không có thứ gì không bị thiêu, thiêu hủy đi cả hắn. Nàng không thể gặp Hoàng Bắc Thiên nữa sao? Trái tim sợ hãi đau đớn, nỗi đau lan tới tứ chi.
Hôm nay là sinh nhật hắn, chẳng lẽ lại thành ngày giỗ của hắn, không, không thể. Hữu hI khóc đến thất thanh, không cách nào ngụy trang để bản thân kiên cường được nữa, hai tay siết chặt vào nhau.
Nhìn cách đó không xa, có một vật đang đắp vải trắng muốt, chẵng lẽ là. sợ hãi bao lấy nàng, không dám đi tới, hai mắt nhìn chằm chằm miếng vải trắng, đầu ngơ ngác.
Gác đêm nhìn thấy Lăng Khiếu Dương tới, vội vàng hành lễ hỏi an, cây đuốc trong tay chiếu sáng mọi thứ. Thân thể Hữu Hi run lên, đến gần, cũng không dám hất miếng vải trắng lên, nhưng cũng kiềm lòng không nổi múôn nhín thấy hắn.
Tay vươn ra mà run rẩy, trái tim đau thắt lại.
“Không muốn thì đừng nhìn”- Lăng Khiếu Dương nắm lấy bàn tay run rẩy của nàng, không muốn nhìn nàng đau khổ. Ở Minh Viên trừ Hoàng Bắc Thiên ra còn ai, sợ Hữu Hi không chịu nổi đả kích này, trái tim hắn sợ hãi, sợ Hữu Hi không chịu nổi.

Hữu Hi giãy tay khỏi Lăng Khiếu Dương, trái tim mãnh liệt xốc vải trắng lên. MỘt khối cháy đen không nhận rõ được mặt, Hữu Hi nhìn thật kỹ
“Không”- Hữu Hi tê tâm liệt phế hô lên, nàng không cách nào thở được.
Nàng nhìn thi thể cháy đen tuy không nhận ra mặt nhưng từ những đặc thù trên cơ thể lại giống Hoàng Bắc Thiên. Một người đang sống sờ sờ đột nhiên ra đi như thế.
“Bắc Thiên”
Hữu Hi không cách nào suy nghĩ được gì cả, trống rỗng, trái tim nhảy lên, thân thể ngã xuống. Lăng Khiếu Dương vội vàng ôm Hữu Hi về vương phủ, vừa tới nơi liền cho gọi Lưu An tuyên thái y tới.
Sau khi ra lệnh liền lo lắng đi tới Nghĩa Hằng Lâu, Dạ Lan từ trong đi ra. Nàng cười cười :”Lan Nhi đang tìm chàng đây”- Nói xong ngờ vực hỏi: “Muội muội làm sao vậy?”
Lăng Khiếu Dương cau mày, không quan tâm tới nàng, nhưng Dạ Lan cũng đi theo vào. Lăng Khiếu Dương đem Hữu Hi đặt trên giường, nhìn Dạ Lan: “Khuya rồi nàng đi ngủ đi”
“Vâng, thiếp đi đây”- Dạ Lan trong lòng buồn bã đang tínhđi ra ngoài, Lưu An cũng mang một vị công công vội vàng đi vào.
“Nô tài tham kiến vương gia”- Vị công công cúi đầu hành lễ
Lăng Khiếu Dương quay đầu nhìn công công, giọng nói lo lắng buồn bực cất lên: “Ngụy công công muộn như vậy còn có việc gì?”
Ngụy công công vội trả lời: “Vương gia, hoàng thượng muốn ngài cùng Hủy phu nhân tiến cung”
Lăng Khiếu Dương cau mày, nhìn Hữu Hi bất tỉnh như thế. Nàng đang bất tỉnh thế này làm sao tiến cung, hơn nữa hoàng thượng triệu vào cung làm gì. “Người đang hôn mê xem ra không thể vào cung”- Lăng Khiếu Dương nói.
“Vậy đành phải làm phiền Vương gia vào cung một mình, hoàng thượng đang chờ”
Lăng Khiếu Dương trong lòng bực mình nhưng không thể phát ra, nhìn Hữu Hi vì thương tâm mà bất tỉnh, hắn làm sao yên lòng.
Dạ Lan mở miệng nói: “Vương gia, ngài yên tâm đi đi, nơi này có quản gia cùng thiếp chiếu cố chắc không có việc gì. Ngụy công công cũng nói đây là chuyện khẩn cấp, Vương gia nên đi đi.
Bạo loạn đúng là không phải chuyện đùa nhưng hoàng đế lại muốn Hữu Hi thì chuyện không đơn giản như thế.
Lăng Khiếu Dương suy nghĩ một lát rồi phân phó: “Lưu An, phân phó nha hoàn chăm sóc nàng, đừng để nàng xảy ra chuyện không may, tìm đại phu đến xem bệnh, bổn vương đi một lát rồi về ngay.
“Vâng, nô tài đã hiểu”- Lưu An trả lời
Lăng Khiếu Dương lo lắng nhìn Hữu Hi, lúc này mới theo Ngụy Công công rời đi.
Lăng Khiếu Dương vào cung cùng hoàng đế nói chuyện, lần này bạo động tất cả mọi người đều rất chú tâm. Nhất là Minh Viên nơi giam Hoàng Bắc Thiên bị cháy, càng gây sự chú ý, hoàng đế có suy nghĩ muốn Hữu Hi tiến cung hỏi vài câu.
Đáng tiếc Hữu Hi bất tỉnh, đành phải hỏi Lăng Khiếu Dương khi Hữu Hi nhìn thấy thi thể Hoàng Bắc Thiên có phản ứng gì. Rồi sau đó lại nói chuyện bạo loạn, Lăng Khiếu Dương cuối cùng mới rời cung, hoàng đế ra lệnh muốn hắn hôm nào đó đem Hữu Hi vào cung để hỏi vài câu.
Trong lòng nhớ tới Hữu Hi Lăng Khiếu Dương một khắc cũng không chần chừ quay về vương phủ. Vừa tới Nghĩa Hằng Lâu đã thấy Dạ Lan đứng ở cửa. trên mặt có chút vui vẻ nhưng cũng mâu thuẫn và thương tâm, gió lạnh khiến gương mặt nàng đỏ bừng.
“Sao lại đứng ở cửa?”- Hắn thản nhiên hỏi.
DẠ Lan đứng dưới mái hiên, đèn lồng chiếu xuống càng tăng vẻ đau thương, hốc mắt ửng đỏ, muốn nói gì đó nhưng dường như quá khó không thể mở miệng.
Lăng Khiếu Dương lo lắng cho Hữu Hi, tự mình vào phòng, Dạ Lan ôm cổ hắn, lệ rơi xuống, cúi đầu nói: “Lan Nhi muốn chúc mừng Vương gia, nhưng lòng Lan Nhi rát khó chịu, như vậy có phải rất mâu thuẫn không?”
“Nàng.. đang nói gì vậy”- Lăng Khiếu Dương khó hiểu, hỏi.
“Hủy Nhi mang thai rồi, đã hơn một tháng.
“Cái gì?”- Lăng Khiếu Dương đẩy Dạ Lan ra, vẻ mặt kinh hãi, không biết là vui hay giật mình
Có thai hơn một tháng, Lăng Khiếu Dương như người mê sảng thầm nghĩ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.