Lăng Khiếu Dương dùng ánh mắt cảnh cáo thái y chớ lên tiếng.
Lúc này bên ngoại có tiếng người đầy kích động từ xa truyền đến.
“Vương gia, vương gia, Quý Phi nương nương đã tỉnh”
Lăng Khiếu Dương ngồi xuống, sắc mặt đang tối sầm, khi nghe âm thanh truyền đến, tâm tình trở nên kích động đứng lên.
Lưu An chạy vào thở hổn hễn: “Chúc mừng vương gia, Quý Phi nương đã tỉnh, tỉnh dậy rồi”
Đúnh là nhất thời cực bi, trong chốc lát cực lạc.
Buôn, vui cùng xảy ra không biết Lăng Khiếu Dương nên cười hay là nên khổ sở.
…
Di Tâm Cư.
Quý Phi nằm trên gối mềm, sắc mặt tiền tụy, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sức sống.
Vân San cao hứng ngồi bên người Quý Phi, cúi đầu nói gì đó.
“Mẫu phi”- Lăng Khiếu Dương vội vàng chạy tới, tiếng kêu như xé gió.
“Vương nhi!”- Quý Phi yếu ớt kêu lên, vội vàng muốn tận mắt nhìn thấy con mình.
Cảm tạ trời cao, đã để bà tỉnh lại để còn có thể nhìn thấy đứa con mình thương yêu quan tâm nhất.
Lăng Khiếu Dương nhanh đi vào, nhìn thấy mẫu phi sắc mặt tái nhợt, trong mắt có chút khẩn trương.
“Mẫu Phi chịu khổ rồi!”- Lăng Khiếu Dương đi về phía cửa sổ, quỳ gối trên mặt đất, tay nắm chặt lấy tay mẫu phi.
Quý Phi mắt chan chứa lệ, tay vuốt ve mặt Lăng Khiếu Dương như an ủi, xoa đầu nói: “Làm con lo lắng cho ta rồi, mau đứng lên, cho mẫu phi nhìn ngươi một chút”
Lăng Khiếu Dương đứng dậy, ngồi ở bên giường, nội tâm không ngừng kích động: “Mẫu Phi có thể tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-quan-da-thiep/1146227/quyen-1-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.