Sau ba ngày đêm ròng rã, Tư Nguyệt cuối cùng cũng đến được Tích Tử Sơn. Ngoại trừ người của Thiên Hải Lâu và Tống gia còn có hơn hai mươi người của các môn phái khác có Tiểu Long bị mất tích. Tuy nói Tư Nguyệt là Lâu chủ Thiên Hải Lâu nhưng giang hồ trọng nhất vẫn là danh tiếng, Tư Nguyệt nàng vừa lên chủ vị không lâu khó tránh bị xem thường.
" Không biết Thiên Hải Lâu chủ đã có đối sách gì ứng phó đám người Quỷ Thủy Môn chưa ?" Người lên tiếng là một vị sư tỷ của Tống Hàn Vũ gọi là Lâm Trụy.
Tư Nguyệt vừa xem xét thương thế của Hành Vân vừa nhàn nhạt nói : " Không vào hang cọp làm sao bắt được cop con ?" Hiện tại không biết trong động kia chứa thiên la địa võng gì nhưng càng trì hoa càng khó cứu được Tống Hàn Vũ nguyên vẹn trở về.
Lâm Trụy cười khẩy : " Ai cũng biết thân thủ Nhị công tử Thần Mã Cung bất phàm, chính hắn xông vào còn muốn tàn phế trở ra. Trước đó ngươi bảo chúng ta chờ ngươi, ta còn tưởng có đối sách gì, hóa ra vẫn phải liều mạng xông vào sao ?"
" Đúng vậy ! Thiên Hải Lâu chủ là đang đùa giỡn chúng ta sao ?" Một nhân sĩ lớn tiếng nói.
Tư Nguyệt im lặng nửa ngày, nở nụ cười nhạt : "Chính ta muốn xông vào, các ngươi không muốn thì đừng cứu người nữa." Nói xong nàng đưa cho Hành Vân một viên giải dược : " Khi nào tắm thì hòa vào nước, người bị trúng độc không nhẹ."
Lâm Trụy mím môi nhin bộ dạng bình thản của Tư Nguyệt trợn mắt muốn tiếp tục nói. Sư huynh nàng ta - Lâm Mệnh vội giải hòa : " Sư muội, sư phụ đã nói phải nghe theo sắp xếp của Thiên Hải Lâu chủ."
Tư Nguyệt liếc nhìn Lâm Trụy và Lâm Mệnh, nói : " Các ngươi nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai đến hang động đó."
Nửa đêm, Tư Nguyệt lặng lẽ rời khỏi miếu thổ địa nơi bọn họ tạm trú, đi về hướng hang động trên núi. Không phải nàng xem thường bọn ho chỉ là đông nguời khó kiểm soát. Vả lại bọn họ vốn không phục nàng, nàng cũng không muốn rước thêm phiền toái.
" Lâu chủ !"
" Lâu chủ !"
Đào Thiên, Trư Vân vội vã quỳ xuống. Tư Nguyệt nhướn mày, gật đầu ra hiệu : " Đã đến thì cùng đi."
" Các ngươi đi sao có thể thiếu ta ?" Hành Vân cùng hai thuộc hạ của hắn bước ra từ bóng tối, khóe môi ánh lên nụ cười.
Tư Nguyệt nhìn hắn một lúc, hẳn là hắn đã dùng giải dược nàng đưa, xem thân thể không còn vấn đề gì nàng im lặng bước đi. Im lặng chính là đồng ý, Hành Vân thong thả theo sau.
Trăng đêm đẹp như một mâm vàng to lớn, trải dài dải sáng bàn bạc xuống một vùng rừng núi rộng lớn. Đi đến gần hàng động kia, Hành Vân nhíu mày nói : " Cẩn thận !" Lời vừa thốt ra, xung quanh ám khí bốn phía bay tới, sáu người vội vàng né tránh.
" Ha ha, không tồi, không tồi !"
Dưới ánh trăng, một nam nhân khoác áo choàng bạc xuất hiện, phía sau là có hơn một trăm hắc y nhân tay cầm trường kiếm, đằng đằng sát khí.
Đào Thiên giật mình : " Diệt Đông Thành ?"
Hành Vân nghe vậy cũng nhíu mày nhìn kỹ nam nhân kia, cười lạnh : " Đúng là Diệt Đông Thành."
Tư Nguyệt nghe thấy, đăm chiêu một lúc mới nhớ ra hắn là ai : " Nguyên lai là tiền chủ nhân Quy Hải Sơn, Diệt Đông Thành." Tử Giai Sơn Trang truy nã hắn khắp giang hồ, không ngờ xa tận chân trời mà gần ngay trước mặt, hắn lại trú ẩn ở Quỷ Thủy Môn.
Diệt Đông Thành cởi mũ trùm ra, trên mặt lộ hai vết thẹo kéo dài xuống tận cổ, cơ hồ lộ ra vữa thịt, giọng nói âm u : " Hôm nay ta phải trả lại cho Thiên Hải Lâu các ngươi cả vốn lẫn lời." Dứt lời, hơn một trăm hắc y nhân vung kiếm lao tới. Đường kiếm tẩm độc lả lướt trong không khí mang theo hơi thở quỷ dị từ đám hắc y nhân tạo thành một mảnh thị huyết.
Tư Nguyệt rút phiến, nhanh chóng lướt đi, xoay phiến thành vũ tạo mười hai đạo phong trảm chém ra tám phía : " Ma Ảnh Trùng Trùng !" Phong trảm tạo cuồng khí bắn tới khiến đám hắc y nhân không kịp chống đỡ bị chém thành hai khúc, máu tươi nhầy nhụa.
Diệt Đông Thành kinh hoàng hô : " Lùi lại !"
Nhưng không kịp, nàng nắm chặt hắc ngọc phiến trong tay đưa lên đỉnh đầu, lập tức nội lực tụ hội bắn ra tứ phía, nàng nhàn nhạt liếc Diệt Đông Thành : "Hữu Vô Tương Sinh !"
Từ lúc bắt đầu, Hành Vân đứng phía sau lẳng lặng theo dõi, ánh măt phi thường phức tạp. Nàng chỉ dùng hai chiêu đã hạ hơn một trăm hắc y nhân, thực lực này khiến người ta vừa nhìn liền kinh hãi. Trong lòng hắn ngũ vị tap trần, một phần là kính phục nàng, một phần chính là không cam.
Diệt Đông Thành nhìn người của hắn lần lượt ngã xuống, không khỏi tức giận : " Xem đây !" Hắn tung chưởng kình hướng Tư Nguyệt, chưởng kình cơ hồ mang theo bảy phần nội lực, lướt gió mà tới.
Nàng phi lên không trung, dùng hắc ngọc phiến đỡ lấy chưởng kình ngón tay như ngọc nắm chặt, cười mỉm : " Bất Sinh Bất Diệt !" Chưởng kình như bị hấp thu, tan biến trong hư không. Nàng xoay ngươi trong phút chốc đã lướt tới trước mặt Diệt Đông Thành : " Tử Điện Xuyên Vân, Trảm !!!" Hắc ngọc phiến vẽ thành một đường, lôi đình tấn công, chưa đến nửa giây Diệt Đông Thành rơi từ trên cây xuống, đầu hắn mạnh mẽ lìa khỏi cổ, máu tươi phun như mưa.
Trong thời khắc đó, Đào Thiên, Trư Vân lẫn Hành Vân như hớp ngụm khí lạnh, lần trước kẻ đả thương Hành Vân chính là Diệt Đông Thành. Hắn đã luyện thành tà công Mê Điệp Cổ, không ngờ tới phiên Tư Nguyệt nàng lại giải quyết nhanh chóng như vậy. Một chiêu hai thức đã khiến Diệt Đông Thành vô thanh vô tức rời khỏi thế gian.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]