Dứt lời hắn dùng trảo công bắt lấy vai nàng, Tư Nguyệt nghiêng người lùi lại hai bước. Nội lực nàng không còn nhưng bàn về võ công và thủ đoạn giết người thì không ai sánh kịp đâu.
Tề Duyệt Phong thấy nàng tránh né, giận quá hóa cười : “ Nàng nói không khỏe đây sao ?”
“ Hoàng thượng, ta thật sự không khỏe. Ngài đừng ép.”
Hắn nắm tay thành quyền, khuôn mặt tối sầm. Không ngờ phi tử của hắn một mực không chịu thị tẩm, vậy thì hắn buộc nàng phải thị tẩm. Tề Duyệt Phong lao đến, bước chân hữu lực bắt lấy hai vai Tư Nguyệt.
Nàng cau mày, dùng chân trượt về phía sau, trước công kích của hắn chỉ phòng thủ.
Tề Duyệt Phong cắn răng, trực tiếp dùng nội lực : “ Nàng khinh thường trẫm ?”
Thân thể nàng bị phong bế nhưng giác quan nhạy bén, liên tiếp thoái lui.
Dĩ nhiên ép chuột tới chân tường nó còn quay lại cắn người, không nói đến Tư Nguyệt là hổ. Tề Duyệt Phong ép tới tường khiến nàng tiến thoái lưỡng nan, một tay chặn lại công kích của hắn, giây phút đó chỉ cần nàng khẽ động, tay của hắn chắc chắn tàn phế.
Thấy trong mắt nàng tỏa ra sát khí, Tề Duyệt Phong trừng mắt đành rút tay rồi ôm lấy nàng : “ Được rồi. Trẫm...chịu thua.”
Tư Nguyệt xoay người rời khỏi vòng tay hắn : “ Mời hoàng thượng.” Chỉ ra cửa.
Hắn không biết nên cười hay khóc, bình tĩnh nói : “ Không thị tẩm nhưng nàng phải ngủ cùng trẫm.” Lần đầu tiên trong hai mươi ba năm hắn phải thương lượng để cùng ngủ với nữ nhân của hắn, xem ra hắn làm hoàng đế cũng quá thất bại.
Nàng biết đây là điểm cuối của hắn, gật đầu.
Tề Duyệt Phong ôm chặt lấy nàng, đầu vùi vào mớ tóc hỗn loạn thơm ngát kia, thầm thì : “ Ngủ thôi.”
Trước nay nàng không thích người khác chạm vào nàng, còn ngủ chung chỉ có Vệ Tử Minh. Bây giờ Tề Duyệt Phong một mực không buông nàng thật sự chỉ muốn một chưởng đánh chết hắn. Đợi đến nửa đêm, hơi thở hắn đều đều Tư Nguyệt mới gỡ tay hắn ra đi đến bên nhuyễn tháp nằm xuống.
Lúc nàng ngủ say, Tề Duyệt Phong chợt tỉnh, không còn ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, mắt hắn tối sầm. Thấy nàng thà ngủ trong nhuyễn tháp cũng không muốn ngủ cùng hắn, lòng không kiềm chế được mà vô cùng tức giận song đành nhẫn nhịn bế nàng lên giường lại.
Mặc dù giác quan Tư Nguyệt nhạy bén nhưng Tề Duyệt Phong không toát ra sát khí lại mang hương thơm dìu dịu nên hắn tiếp cận đưa nàng về giường, nàng cơ hồ không biết. Đến tận khi ngủ dậy, nằm trên giường liền nhớ lại hôm qua, đành thở dài.
Phi tần sau khi được thị tẩm phải đến chỗ Thái hậu thỉnh an dâng trà. Lúc nàng đến Càn Khôn Cung tất cả các phi tần của Tề Duyệt Phong đều đã có mặt đầy đủ. Hiện tại trong cung chưa lập hậu, người đứng đầu quản lí hậu cung là Tô Quý Phi Tô Khuynh Thành, Thục Phi Nhan Diễm, Hiền Phi Mộ Dung Châu Mộc. Dưới mấy vị nhất phẩm phi còn có Liễu Tần, Huệ Tần,…nếu đếm phải trên dưới hai mươi. Dĩ nhiên không tính Đáp Ứng hoặc Thường Tại.
Nhìn một đám cung trang lộng lẫy, mùi phấn hương ngát cả cung điện Tư Nguyệt khẽ nhướn mày một cái. Lại thấy sự ghen tỵ, phẫn hận kia nàng chỉ một mực giữ nụ cười tựa tiếu phi tiếu, không hề để tâm.
“ Thỉnh an Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an. Quý phi nương nương cùng các vị tỷ tỷ kim an.” Nghĩ đến Vệ quốc nàng được miễn hành lễ còn đến đây đi đâu đều cúi đầu thì không khỏi buồn cười, dưới mái hiên phải cúi đầu a !
“ Đứng dậy đi !” Thái hậu lên tiếng, khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu.
Tô Quý phi mỉm cười : “ Thái hậu, vài ngày nữa là dạ tiệc thiết đãi mấy vị Phiên Vương cùng hoàng tử các nước, thần thiếp nghĩ nên để các muội muội ra góp vui như vậy sẽ thấy được sự hưng thịnh của hoàng thất.” Nàng ta vừa nói vừa liếc nhìn Tư Nguyệt.
Tư Nguyệt ngồi ghế cuối cùng chỉ chăm chú uống trà, mọi thứ như nước chảy mây bay không hề để ý.
“ Nhã Tiểu Nghi muội muội, tỷ xem trong tài liệu tuyển tú, muội muội múa rất đẹp điệu “Lâu Vũ Hồng”, lần này cũng ra góp vui đi.” Tô Quý Phi lập tức hướng Tư Nguyệt nói.
Tư Nguyệt ung dung nhấp một ngụm trà, nhìn Tô Quý phi : “ A, mấy ngày nay ta không khỏe. Vẫn nên để các tỷ tỷ khác thể hiện.”
Thục phi bên cạnh Tô Quý phi tiếp lời : “ Tỷ sẽ mời thái y điều dưỡng muội muội thật tốt, trong cung tỷ còn mấy hộp nhân sâm liền đưa đến cung muội muội. Tỷ rất mong đợi.”
Trong điện mỗi người một câu, Tư Nguyệt đành chấp nhận. Bất quá điệu “Lâu Vũ Hồng” gì đó nàng không biết, vả lại múa rất tốn sức nên nàng chuyển sang đánh đàn. Tô Quý phi một mực không đồng ý nói đã có nhiều tiết mục đánh đàn buộc nàng phải múa. Tư Nguyệt rất ghét phiền toái, đồng ý xong liền lui ra. Nữ nhân thật phiền phức !
Trên đường về cung, nàng đi ngang qua hồ nhỏ gần Thủy đình thấy có cá chép, ngẫm một hồi sai cung nhân đem cần câu đến. Tư Nguyệt ngồi trong thủy đình, ngả người trên nhuyễn tháp, tay cầm cần câu. Các cung nô đều cảm thấy nàng quái dị, mấy vị chủ tử trong cung không thêu thùa thì ngắm hoa, đánh đàn, vị Nhã Tiểu Nghi này lại thích câu cá.
Thả câu tầm một khắc, trong giỏ vẫn chưa có bất kỳ con cá nào, cung nhân quanh đó cảm thấy có chút lạ thường nhưng không dám mở lời. Mãi đến lúc sau, Tề Duyệt Phong nghe tin nàng câu cá liền đến. Tuy hôm qua nàng chống đối khiến hắn tức giận nhưng cả đêm ôm nàng trong tay, thật sự bao nhiêu muộn phiền đều tiêu tan.
“ Nàng câu cá đến giờ vẫn chưa có con nào, quá kém cỏi.” Tề Duyệt Phong vận cẩm bào thêu hắc long bằng chỉ bạc, đai đeo bội ngọc, tóc búi kim quan dưới ánh nắng mười phần anh khí.
Tề Duyệt Phong buồn bực trong lòng, hắn không phải rất tuấn mỹ sao ? Sao nhìn nàng đối với hắn một chút cảm tình đều không có. Hắn phất tay : “ Đừng dậy đi.” Song bước tới kéo cần câu của nàng lên, kinh ngạc : “ Nàng không dùng mồi ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]