Cô vừa chạy vừa khóc, phía sau Thiệu Huy đang đuổi theo cô.
" Này, Tử Yên em chạy chậm thôi cẩn thận xe"
Cô vẫn chạy, cô chạy đến bãi biển gần nhà. Ngồi trên bãi cát mịn, đưa tay lên lau những giọt nước mắt, ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Lúc này, Thiệu Huy đã đuổi kịp, anh thấy cô ngồi đó thì tiến lại ngồi cạnh gần cô. Hai người im lặng một lúc lâu, lúc này Tử Yên mới lên tiếng.
" Anh thấy tôi đáng thương lắm đúng không"
Anh ngửa mặt lên trời, tay chỉ vào ngôi sao sáng nhất.
" Ngồi sao đó chính là em, em luôn toả sáng nhất trong mắt tôi"
Cô bật khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô đã cố gắng giữ cho bản thân thật mạnh mẽ, giữ cho những giọt nước mắt không được rơi. Bởi vì cô còn có sứ mệnh, sứ mệnh của cô chính là bảo vệ mẹ, bảo vệ các em của mình. Và chỉ khi bản thân cô mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được những người cô yêu thương. Nhưng hôm nay cô thật yếu đuối, thật đáng thương, phải không? Tại sao nước mắt cứ rơi trong vô thức mặc dù đã cố dằn lòng mình. Anh ôm cô vào lòng, hôm lên mái tóc cô.
" Cứ khóc đi, khóc không phải thể hiện mình đáng thương, yếu đuối mà khóc để sau khi nín, ta sẽ mạnh mẽ hơn"
Vậy là cô cứ khóc, khóc một cách vô thức trong lòng anh. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô rồi thấm vào áo anh.
" Anh biết không, ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-lung-tong-tai-phu-nhan/2981762/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.