Thiệu Huy và Tử Yên cùng nhau đi dạo trên bờ biển, nghe âm thanh của sóng vỗ vào bờ làm họ cảm thấy mọi muộn phiền, lo lắng, đau khổ tan biến hết đi. Cô chủ động nắm lấy tay anh nhìn thẳng vào mắt anh nói với một giọng đầy yêu thương.
" Cảm ơn anh vì đã làm cho con tim em sống dậy, cho em biết thế nào là yêu, có lẽ... cuộc đời này gặp được anh là điều may mắn nhất của anh, cảm ơn anh Thiệu Huy"
" Anh thấy mình mới là người may mắn nhất trên thế gian này vì anh đã gặp được em, một người con gái tuyệt vời, em khiến anh nhận ra cuộc sống này thật ý nghĩa và đáng sống, em đã thay đổi cả cuộc đời anh, giúp anh bước sang trang mới của cuộc đời. Anh yêu em, Triệu Tử Yên"
" Em cũng yêu anh"
Ánh mắt hai người đắm đuối nhìn nhau, đưa họ vào một không gian ngập tràn tình yêu. Đúng là trong mắt của kẻ đang yêu, người yêu là mặt trời chói sáng, là bông hoa ngắm mãi không chán, là vì sao toả sáng, tâm sự đêm thâu. Họ chìm vào nụ hôn đắm đuối và cảm nhận tình yêu đối phương giành cho nhau qua tùng nhịp thở của trái tim.
" Ting... ting"
Tiếng điện điện quá vỡ không gian lãng mạn. Hai người nhìn nhau cười ngượng ngùng.
" Là mẹ em gọi"
" Mẹ có chuyện gì sao ạ?"
" Mẹ nghe Đức Hào nói hai con bị hỏng xe giữa đường, mẹ lo lắng nên muốn hỏi xem sao?"
" Bọn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-lung-tong-tai-phu-nhan/2981726/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.