Mọi người chạy ra đã không thấy Tử Yên đâu liền chia nhau ra tìm. Trong chiếc váy cưới cô bắt taxi, chiếc xe dừng lại trước một khu nghĩa địa, xuống xe cô bước từng bước tới bên mộ của Vương Tư Truy rồi ngồi sụp xuống. Cô không nói gì cả mà chỉ ngồi đấy khóc nấc lên. Ngồi đây một mình thật lâu, lúc này cô mới nhìn vào dòng chữ khắc trên mộ rồi nói trong nước mắt “ Con không xứng đáng nhận yêu thương từ người khác sao ba? Từ nhỏ con luôn ngoan ngoãn nghe lời nhưng rồi một ngày ba cũng bỏ con mà đi, khi con muốn đặt niềm tin và yêu thương một người thì người ấy lại làm tổn thương con. Con không biết mình đã sai ở đâu? Ba hãy nói cho con biết đi?”
Cô cứ ngồi dựa vào mộ khóc thật lâu, lúc này trời cũng đã xế chiều, từng cơn gió làm tung bay mái tóc của cô, mây đen kéo đến bao phủ lấy bầu trời, từng hạt mưa rơi xuống khiến người cô ướt dần, cô vẫn ở đấy bất động, những giọt nước mắt hoà vào làn mưa, trời bắt đầu tối dần, những hạt mưa rơi xuống nền đất làm vấy bẩn chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Trời mỗi lúc một lạnh mà cô không có ý định rời đi hay tìm chỗ trú mưa. Lúc này ở một góc khuất nào đó vẫn có người âm thầm theo dõi quan tâm cô, thấy cô đau như vậy anh thấy tim mình như muốn nổ tung ra. Anh cũng đứng dưới làn mưa lạnh theo dõi cô từ rất lâu rồi. Lúc này, cô mới ý thức được chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-lung-tong-tai-phu-nhan/2981703/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.