Vì sao ngươi lại là hoàng đế? Vì sao ngươi không chỉ thuộc một mình ta? Vì sao mỗi lần nhìn thấy ngươi đều là vất vả như thế? Vì sao chúng ta cứ phải lén lút? Vì sao ta cùng ngươi không thể quang minh chính đại bên nhau?
Ta phải hủy diệt bức tường ngăn cách ta và ngươi, hủy diệt dây thừng trói buộc ngươi...... Ta muốn ngươi chỉ là của ta, vì mục đích này ta có thể không từ thủ đoạn, thậm chí thế giới diệt vong, ta cũng muốn đem ngươi chiếm riêng mình.
“Đem Du Trúc Liệt mang ra hoàng thành, vĩnh viễn không thể tái bước vào đây.” Bá đạo ôm lấy lưng áo Du Trúc Liệt, Tang Địch Hằng mang nụ tà ác nhìn Du Trúc Liệt, hắn không muốn nét mặt bi thương của tiểu tử này ảnh hưởng đến tình tự của mình.
“Tuân lệnh.” hai gã binh lính đi đến trước mặt Du Trúc Liệt, nhưng không có hành động, bởi vì người nọ mới đây còn là hoàng đế của bọn hắn, “Hoàng...... Du Trúc Liệt...... Thỉnh!”
Du Trúc Liệt nhìn bọn họ, hắn không biết nên khóc hay nên cười, những người này, nguyên bản đều chỉ nghe lệnh hắn, không nghĩ đến hiện tại thế nhưng tới bắt mình.
“Ta bảo các ngươi đem hắn mang ra hoàng thành, các ngươi điếc sao, làm gì còn chưa động thủ?” Tang Địch Hằng không kiên nhẫn quát.
Binh lính khó xử nhìn về hướng người sắp tiếp nhận ngôi hoàng đế Lãnh Quân, “Lãnh gia?”
Lãnh Quân hướng bọn họ gật gật đầu.
Binh lính lập tức nói một tiếng thật có lỗi, liền ôm khởi Du Trúc Liệt đi ra ngoài.
“Buông!” Du Trúc Liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-lung-te-tuong-liet-hoa-hoang-de/53710/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.