Lúc Du trúc Liệt tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, khẽ vuốt hai má sưng phù, trong lòng đầy tức giận: “Chết tiệt!” Dám đánh bổn hoàng thượng, đúng là không muốn sống nữa.
“Đáng chết cái gì? Không phải chính ngươi tự tìm sao?” thanh âm lạnh lùng không mang cảm tình truyền đến tai Du Trúc Liệt, khiến hắn một trận kích động.
“Lãnh Quân?!” Du Trúc Liệt vội bò xuống giường, đến bên người Lãnh Quân, “Thật tốt quá, cuối cùng gặp ngươi.”
“Ngươi tới làm gì?” Lãnh Quân nhíu mày nhẹ nhàng li khai cánh tay đặt trên vai mình.
Hành động của Lãnh Quân khiến Du Trúc Liệt không khỏi thương tâm, hắn cúi đầu.
“Ngươi, ngươi chán ghét nhìn ta?”
Lãnh Quân thảnh thơi uống ngụm trà, khinh bỉ nhìn hắn: “Đúng vậy.”
“Vì sao?” Đáng giận, hắn vất vả lắm mới đến được đây, bỏ lại mọi chuyện trong triều, chỉ vì mong được gặp y! Vì cái gì y luôn đối với ta lãnh đạm? “Lãnh Quân, ta, ta rất thích ngươi......”
“Ta biết.” Lãnh Quân thản nhiên nói, “Nhưng ta vĩnh viễn sẽ không thích ngươi.”
“Không, ta là hoàng đế, ngươi phải ở bên ta, ngươi không có quyền cự tuyệt.”
“Nga?” Du Trúc Liệt nhíu nhíu mày kiếm, “Ha hả, tiểu hoàng đế, hiểu được dùng thân phận để áp người?”
“Ta, tóm lại Lãnh Quân ngươi là của ta.” Du Trúc Liệt nắm chặt nắm tay, kiên định nhìn y.
“Nga.” Lãnh Quân đột nhiên đứng dậy, duỗi tay kéo hắn vào trong ngực, “Tiểu hoàng đế, xem ra có một số việc ngươi còn chưa rõ ràng, ngươi nghĩ rằng Lãnh Quân ta sợ ngươi sao? Ha hả, đừng nói là ngươi, dù là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-lung-te-tuong-liet-hoa-hoang-de/53705/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.