Vốn dĩ vương phi và vương gia vẫn thường ngồi hai kiệu khác nhau, thế nhưng Hiên Viên Thích lại mở miệng nói rằng hắn muốn vương phi cùng ngồi chung một kiệu với hắn.
Điệp Nhi đương nhiên không bằng lòng, thế nhưng nàng thân phận nô tỳ thì lấy quyền gì để phản bác lời nói của chủ nhân mình? Đây còn chưa nói An Tuyết Nhiên nửa chữ phản đối cũng lười phun ra, cứ như vậy mà bước lên kiệu chung với Hiên Viên Thích. Điệp Nhi bất đắc dĩ chỉ có thể leo lên xe dành cho hạ nhân, ánh mắt thủy chung vẫn không thể mất đi một tia lo lắng không yên lòng.
Thiếu gia dạo này rất kì lạ… hoàn toàn không còn dáng vẻ khi trước, lần này vào cung gặp hoàng thượng và An quốc sư không biết sẽ như thế nào? Nàng đột nhiên nhớ đến lời nói của nam tử nọ vào ngày hôm qua, nói gì mà y chỉ là kẻ giả mạo… không thể nào đâu nhỉ? Điệp Nhi nhanh chóng lắc đầu. Chuyện của chủ nhân phận nô tài như nàng không thể suy đoán bậy bạ…
Tử y nữ tử thùy hạ mi mắt, ngồi ngay ngắn trong một góc xe, cũng không cùng đám hạ nhân khác mở miệng nói chuyện. Chủ nhân và nô tài… từ khi nào khoảng cách giữa nàng và thiếu gia lại bất giác kéo dài ra như thế? Cứ như quay trở về lần đầu tiên hai người gặp mặt… thiếu gia sau khi bạo bệnh tỉnh lại vẫn luôn giữ khoảng cách với nàng, ngay cả khi ăn cũng không mời nàng ngồi xuống cùng dùng chung bữa như ngày xưa… lời ngon ngọt đầy tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-khoc-vuong-phi/197817/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.