Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, rất nhanh màn đêm đã phủ xuống thay thế cho ánh dương quang rạng ngời. Nước trong hoa trì cũng càng ngàng càng lạnh. Điệp Nhi cả người cứng nhắc, sắc mặt tím tái, răng môi không ngừng đánh vào nhau lập cập.
Nàng khó khăn nhìn qua nam tử đang đứng bên cạnh mình, chỉ thấy tình trạng của y chỉ có hơn chứ không hề kém mình. Ngay cả những hạt nước bám trên mái tóc dài đen bóng của y cũng đã muốn đông lại thành những hạt băng đá nặng nề rơi xuống.
Hơi thở của y rất yếu, gần như là không có. Khi Điệp Nhi phát hiện ra điều đó nàng đã vô cùng hoảng loạn, nắm lấy tay áo y mà kêu gọi, “T-Thiếu gia! Thiếu gia!!”
Kêu mãi kêu mãi vẫn không thấy y mở mắt ra trả lời lại mình, Điệp Nhi sợ đến cả kinh mặc cho thân mình yếu ớt liều mạng bò lên bờ, loạng choạng chạy đi, “Không được… thiếu gia, người phải cố gắng… ta ta—ta đi xin ác ma đó!!”
Liền chạy vội đi hướng đến nơi ở của Tam vương gia.
Khi bóng nàng đã mất khuất, lúc này Lãnh Cô Tịch mới chậm chạp mở hai mắt ra. Nhìn theo hướng nàng đã chạy đi, y cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Y đơn giản chỉ là đang phong bế mọi giác quan của mình, tránh cho thân thể bị đông lạnh, giảm thiểu tổn thương nhất. Nàng không hiểu chuyện vội vã chạy đi cầu xin nam nhân, kết quả ra sao đều không liên quan đến y.
Nghĩ vậy Lãnh Cô Tịch chợt ngẩng đầu. Vầng nguyệt lượng tròn vằng vặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-khoc-vuong-phi/197806/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.