Chương trước
Chương sau
“Chủ tử phía sau có người bám theo…nhưng bọn họ hình như không có ý xấu.” Người đánh xe hướng vào phía trong xe nói tình hình bên ngoài quan sát được.
“A,…. Vậy chỉ cần bỏ lại bọn họ phía sau là được.” Bên trong Nhan Vô Song hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cũng có thể đoán được đó là ai, vì lúc rời đi Vô Song đã nhận ra một tầm mắt nóng bỏng rơi vào trên người mình. Ánh mắt ấy rất quen thuộc…
“Dạ”
“Gia thuộc hạ vô dụng…đã làm mất dấu xe ngựa rồi, xin ngài thứ tội.” Một hắc y nhân quỳ trước mặt Thượng Quan Ngọc Ly, xin tội.
“Hắn nếu muốn trốn thì ta cũng không tìm được, làm sao trách các ngươi đây.” Thượng Quan Ngọc Ly cười khổ, đúng vậy hắn biết trước sẽ không đuổi kịp nhưng vẫn cố chấp cho người đuổi theo cũng chỉ hi vọng xem hắn đi đâu về đâu mà thôi..
“Lui xuống đi.” Ngọc Ly phất tay áo cho hắc y nhân lui ra, gương mặt mang theo ưu sầu nhìn Dật Phong thì thào:
“Phong, ngươi nói xem vì sao hắn không từ mà biệt, vì sao ta lại phải tìm hắn? Vì sao ta sẽ nhớ hắn muốn điên như vậy chứ?”
“Vương gia.. ngài...” Dật Phong bối rối rồi hắn là lần đầu thấy chủ tử như thế này, không phải thật như lời đồn chủ tử thích Nhan công tử chứ. Phi, mới không phải vậy chủ tử anh minh thần võ của hắn sẽ không thể nào bị đoạn tụ, nhưng mà.. nhưng mà... aizz
“Phong, ngươi nói nếu như ta không gặp hắn thì có phải sẽ tốt hơn không. Không phải ta chỉ yêu thương tiểu Bảo Bối thôi sao? Ta vẫn đang tìm kiếm muội ấy, nhưng từ khi gặp hắn có lẽ mọi chuyện đã khác, khiến ta không thể khống chế được, ta không thể hiểu nổi mình nữa rồi.” Thượng Quan Ngọc Ly như lâm vào ký ức tự hỏi tự trả lời.
Một năm trước
Hắn có việc phải xử lí việc ở Dịch thành, một thành trì nhỏ nằm gần biên giới với Thiên Phượng quốc. Trong lúc điều tra hắn bị ám sát nhưng vết thương không nghiêm trọng. Trên đường trở về hành quán hắn “may mắn” lại gặp phải thổ phỉ, đáng lẽ ra chỉ cần giao tiền là xong nhưng hắn lại làm rơi túi tiền trong lúc đánh nhau mất rồi. Nhìn đám thủ phỉ trước mắt hắn chưa bao giờ cảm thấy chật vật như hôm nay. Đang lên tinh thần một địch năm mươi với thổ phỉ thì hắn lại nghe tiếng cười sang sảng cùng lời nhạo báng của “ai đó”.
“Ha ha đường đường là Ly vương điện hạ lại ra ngoài không mang ngân lượng. A, không đúng nghe nói Ly vương thân thủ rất tốt chẳng lẽ sợ mấy tên thổ phỉ chỉ được cái to xác này.” Dứt lời một bóng dáng màu đỏ từ trên cây bay xuống.
Một thiếu niên yêu nghiệt tầm 17,18 tuổi hiện ra trước mặt mọi người ngũ quan như họa, da trắng như sứ, đôi mắt hoa đào quyến rũ, con ngươi màu tím như bảo thạch câu hồn đoạt phách, sóng mũi cao thẳng, đôi môi đỏ tươi như máu đang giương lên nụ cười giễu cợt nhìn hắn. Trên người khoác một bộ huyết y diễm lệ, ba ngàn sợ tóc phân nữa đã được búi lên cao bằng cây trâm ngọc, phân nữa lại được thả xuống, vài sợi tóc rơi xuống trước trán càng tăng thêm sức quyến rũ, yêu mị cho hắn ta.
“Nè, bọn ngươi nhìn ta làm cái gì nhìn ta như vậy, chưa thấy mĩ nam sao?” Nam tử yêu nghiệt lên tiếng kéo tâm trí mọi người về.
“Xin hỏi vị huynh đài này vì sao ngươi biết ta là Ly vương.” Sau khi lấy lại thần trí, Thượng Quan Ngọc Ly bình tĩnh hỏi.
“Làm sao ta biết thì không quan trọng nhưng mà vết thương của ngươi nếu không chữa trị sẽ không ổn ” Nhan Vô Song cợt nhả nhìn vết thương trên tay cánh tay Ngọc Ly nói.
“Ý huynh đệ đây là...”
“Là ngươi bị trúng độc đó, nếu không giải chỉ sợ lành ít dữ nhiều, chậc.... còn trẻ thế mà..” Nhan Vô Song nói bằng giọng nuối tiếc còn chậc chậc vài cái minh họa.
“Trúng độc?” hắn trúng độc từ khi nào thế? Khi đánh nhau sao?
“Ngươi nếu đã am hiểu độc như vậy chắc hẳn cũng biết cách giải chứ?” Không phải hắn sợ chết mà chỉ là không muốn chết một cách không minh bạch như vậy, ngoài ra hắn cũng nắm chắc tên thiếu niên trước mặt hắn sẽ biết cách giải.
“Biết đến độc chưa chắc có thể giải độc nhưng xem ngươi may mắn gặp ta, tiểu gia ta sẽ cứu giúp ngươi nhưng mà...” Vô Song ngước mắt nhìn Ngọc Ly cách đó không xa bắt đầu đưa ra điều kiện.
“Làm phiền Ly vương điện hạ cho phép tiểu gia ta lưu lại quý phủ một thời gian, còn có một ngàn lượng tiền chữa trị cho ngài, có được hay không?”
“Tốt.” Ngọc Ly suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp ứng, hiện tại hắn đang bị thương nếu không đáp ứng “hắn” thì chắc hẳn phải tổn hao sức lực giải quyết bọn thổ phỉ này, còn có chất độc không biết tên này nữa.
Một ngàn lượng tiền chữa trị đương nhiên phải trả rồi, nếu tính ra thì hắn ta cũng đã “cứu” hắn một mạng còn về phần ở lại vương phủ thì... để hắn ở lại vương phủ cũng tốt, tiện cho việc đều tra thân phận thực sự của hắn, cũng có thể biết hắn (NVS) tiếp cận hắn (TQNL) vì nguyên nhân gì?
Suy nghĩ thấu đáo Ngọc Ly đưa ra quyết định nhanh chóng chỉ là không ngờ, chỉ vì quyết định này đã khiến hắn khổ sở một thời gian dài....
Trong lúc hai người đạt thành hiệp ước thì nhóm thổ phỉ cũng đã..... chạy mất rồi. Đùa gì thế, khi nãy bọn chúng nghe thấy là Ly vương đó, đệ đệ ruột của hoàng đế, nếu bây giờ chúng cướp bóc hoặc giết chết Ly vương chắc chắn sẽ bị truy lùng khắp nơi. Bọn chúng cũng chỉ là người bình thường vì chén cơm manh áo mới đi vào con đường này, thừa lúc bị xem như “không khí” bọn chúng đã thành công trốn thoát.
Từ hôm đó bên cạnh Ly vương xuất hiện thêm một vị công tử tuấn mĩ, không đúng, là xinh đẹp, còn đẹp còn hơn cả nữ nhân, trên dưới vương phủ đều rất kính trọng và yêu quý vị công tử này. Ly vương đối với Nhan công tử yêu mến có thêm, đối xử còn tốt hơn cả hoàng huynh của mình, khiến hoàng thượng ghen tị một phen. Nhưng cũng từ đó tin đồn về Ly vương đoạn tụ cũng càng bay càng xa.
“Nhan Vô Song, Vô Song thật ra ngươi là ai? Ta phải nên làm gì với ngươi đây?” Rời khỏi ký ức, Thượng Quan Ngọc Ly lại thì thào một mình, tâm trạng hắn hiện nay đang rối bời. Hắn không xác định được cảm giác của mình đối với Nhan Vô Song là như thế nào, hắn lại cảm thấy có lỗi với tiểu Bảo Bối, hắn là bị làm sao vậy?
“Tiểu Bảo Bối tha lỗi cho Ly ca ca, Ly ca ca đã từng hứa sẽ chỉ yêu thương muội, sẽ lấy tiểu Bảo Bối làm nương tử nhưng giờ ta không giữ được lời hứa với muội rồi.” Thượng Quan Ngọc Ly cầm ly rượu uống một hơi cạn, hắn muốn quên “hắn ta” nhưng càng uống lại càng tỉnh, trước mắt luôn hiện lên gương mặt xinh đẹp của “hắn”.
“Vô Song, ngươi nhìn ta cười làm gì? Đi đi. Ta không muốn nhớ ngươi nữa? Đi đi.” Thượng Quan Ngọc Ly ném ly rượu xuống đất, ngã bất tỉnh nhân sự.
------ta là phân cách Ngọc Băng-----
Trong lúc Ngọc Ly đang đau khổ, rối rắm thì kẻ chủ mưu lại đang nhàn nhã nằm trên xe ngựa tiến vào phủ của Thất công chúa – Phượng Ngọc Băng.
Trong biệt viện Thất công chúa
“Ngươi nói cái gì? Hôm nay sư phụ sẽ trở về, tại sao không nói ta trước để ta chuẩn bị hả?” Một cô gái có gương mặt thanh tú, bình thường đến không thể bình thường hơn trên mặt lại tô son trác phấn nên càng làm tăng thêm vẻ dung tục của nàng, nàng vận y phục đỏ rực thuê hoa mẫu đơn, màu sắc rực rỡ đâm vào mắt người nhìn càng khiến nàng thêm xấu xí, kiêu ngạo.
“Bẩm công chúa, Nhan công tử lần này về đột xuất nên không nhận được thông báo ạ!” Nha hoàn nơm nớp lo sợ bẩm báo, chỉ sợ sai sót một chút sẽ bị đầu lìa khỏi cổ.
“Còn quỳ đó làm gì không nhanh chóng đem ta chỉnh trang lại, ta còn phải đón tiếp sư phụ, hừ!”
“Dạ”
Nhan Vô Song vừa đặt chân đến cổng viện thì một bóng dáng màu đỏ chói lóa đã lao ra và nhào lòng hắn, một giọng nói nũng nịu vang lên khiến người xung quanh nổi gai óc.
“Sư phụ, đồ nhi thật nhớ người tại sao người lại đi lâu như vậy....”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.