"Phụ thân, người đừng đi ...."
"Phụ thân, tỉnh dậy đi đừng ngủ nữa, tỉnh dậy chơi với Băng nhi đi.."
"Phụ thân, Băng nhi sẽ ngoan mà, sẽ không nghịch ngợm chọc người giận nữa, tỉnh lại nhìn Băng nhi đi mà, phụ thân...ô ô ô.." Tiếng khóc tê tâm phế liệt của nữ hài tử vang vọng trong đêm tối, nhưng đây là rừng lớn ai sẽ giúp nữ hài đáng thương này đây?
"Phụ thân..." Ngọc Băng giật mình tỉnh dậy từ ác mộng đen tối chôn giấu tận sâu trong đáy lòng mình.
"Băng nhi, muội nói xem có phải chúng ta đồng mệnh tương lân??? Muội chịu khổ nhiều rồi Băng nhi.." Ngọc Băng than nhẹ rồi đứng dậy bước ra khỏi dược trì, vết thương trên người đã hoàn toàn biến mất không dấu vết, da thịt trắng nõn càng thêm óng ả trong suốt.
"Dược trì vẫn là tốt nhất a..." Không uổng công nàng đã bỏ bao nhiêu dược liệu vào. Khoác lên mình một chiếc váy dài màu đỏ rực. Nàng rất yêu thích màu đỏ màu của máu rất diễm lệ.
A, tới giờ nàng cũng chưa nhìn qua gương mặt hiên tại của mình đâu, phải xem mới được. Nàng cũng không thật sự xem trọng vẻ bề ngoài của mình nhưng tại sao trong trí nhớ gương mặt này nàng lại xem không rõ? Nàng chỉ biết Phượng Ngọc Băng trước đây suốt ngày chỉ ở trong phòng, tóc tai không gọn gàng, lại tô trét nhiều thứ trên mặt nên chẳng nhìn ra được gương mặt này ra sao?? Làm nàng cũng phải tò mò.
Bước vào phòng ngủ, lấy chiếc gương ra xem, gương hiện đại vẫn là tốt nhất nga. Chỉ thấy trong gương hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-huyet-nu-vuong-that-phu-tranh-sung/1593764/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.