Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc, bên môi hé lộ nụ cười âm độc. Nàng nhớ tới mối hận lần trước bị hắn hạ lệnh quất roi, hai tay nàng bóp chặt cổ họng hắn, thật muốn bóp cho hắn chết tươi. Thế nhưng, đúng vào lúc nàng chuẩn bị giết Tiêu Mặc, trái tim bất ngờ giật một cái, cuối cùng không còn quyết tâm ra tay độc ác. Trong lòng Hạ Lan Phiêu, dường như có một âm thanh đang ngăn cản nàng làm vậy, sức mạnh to lớn, khiến nàng không cách nào kháng cự.
Hạ Lan Phiêu, là cô sao? Là cô ngăn cản tôi giết hắn sao? Hắn đối xử với cô như vậy, vì sao cô vẫn muốn che chở cho hắn? Lẽ nào, cô yêu hắn…
Không, nàng không thể để hắn chết. Hắn hạ dược nàng nha, mạng nhỏ của nàng còn đang trên tay hắn.
Hạ Lan Phiêu nhớ ra, chán nản thở dài, theo thói quen thử dò xét hô hấp của Tiêu Mặc, nhưng lại kinh dị phát hiện hô hấp của hắn vô cùng yếu ớt, sắp ngừng thở.
Cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn chết sao? Tiêu Mặc hắn không phải là đồ vật, tốt xấu gì cũng là một mạng người, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn hắn chết ở trước mặt nàng được. Coi như là… hy sinh nụ hôn đầu tiên của nàng ở thế giới này vậy…
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, thử thăm dò hô hấp của Tiêu Mặc, sau đó ấn lên ngực hắn bốn lần. Nàng bóp mũi hắn, nâng cằm hắn lên, từ từ thổi khí vào trong miệng hắn. Môi Tiêu Mặc thật mỏng, thật lạnh, thật mềm. Giữa môi và răng hắn có hương hoa sen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/90043/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.