Editor: kaylee – Diễn Đàn Lê Quý Đôn.
Oán hận? Tự nhiên là có. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi đem ta cho người khác, làm cho ta chịu nhiều đau khổ như vậy, ta còn có thể khóc nói đã yêu ngươi hay sao?
“Vậy sao? Ta nào dám oán hận ngài.” Hạ Lan Phiêu cười lạnh.
“Ngươi nói dối.”
…………
Tiêu Mặc bình tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, ánh mắt thâm thúy, giống như có thể trực tiếp đi vào linh hồn của nàng. Hạ Lan Phiêu thống hận nhất chính là bộ dáng nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay kia của hắn, tức giận trong lòng càng lúc càng dâng cao. Có lẽ là nàng đã say, đầu của nàng bắt đầu choáng váng, lời nói cũng không qua đại não suy nghĩ. Nàng không muốn biết mình nói như vậy sẽ có hậu quả gì, nàng chỉ biết, nàng đã nhịn hắn lâu rồi.
“Tiêu Mặc, ruốt cuộc ngươi có ý tứ hay không? Trừ nói ‘ngươi nói dối’ ngươi còn có thể nói cái gì? Đúng vậy, ta chính là nói dối, thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói ta rất vui vẻ, rất hạnh phúc vì ngươi đi quyến rũ nam nhân, lấy được thứ ngươi muốn? Ngươi có biết xấu hổ hay không?” Hạ Lan Phiêu rống to.
“Ngươi say.” Tiêu Mặc cau mày.
“Ta không say.”
“Vậy sao….”
“Thế nào, người anh em ngươi còn chưa tin ta? Nếu không ta tỷ thí lại tỷ thí.”
“Tỷ thí thế nào?” Tiêu Mặc đột nhiên nở nụ cười.
“Không bằng…. Liền chơi trò chơi nói lời thật lòng, mỗi người hỏi đối phương ba vấn đề, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1999005/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.