Quốc sư? Chẳng lẽ tên Hạc Minh biến thái này vì muốn diễn xiếc tốt, không tiếc tiền mời nhiều diễn viên quần chúng như vậy? Không phải như vậy chứ? Ta nợ quán rượu tổng cộng có tám lượng bạc, hắn phô trương như vậy mất bao nhiêu chứ? Đúng là tên phá của!
“Hạc Minh, vì ăn cơm không mất tiền, ngươi đầu tư lớn quá rồi đó. Xe ngựa này thoạt nhìn giống như chế tạo từ vàng ròng, khảm bảo thạch giả xung quanh, dưới ánh mặt trời nhìn thật chói mắt. Trong xe lại có giường êm, nệm êm, bàn nhỏ, các loại sách, thậm chí còn có một cây cổ cầm, đồ dùng hàng ngày cái gì cũng đều có.”
Hạ Lan Phiêu ngồi trong xe ngựa, tò mò gảy gảy mấy khối bảo thạch giả trên xe, ruốt cuộc cũng rơi xuống một khối. Nàng cười híp mắt chơi đùa Lam thủy tinh trong tay, đang muốn chơi bắn bi thì Hạc Minh cười híp mắt ôm hông nàng: “Tiểu Hạ Lan, vật này thế nhưng là thật….”
“Hả?”
Hạ Lan Phiêu cả kinh, đúng lúc xe ngựa lại khẽ vấp, ‘Lam thủy tinh’ liền trượt khỏi tay nàng rơi ra bên ngoài xe ngựa. Nàng hét thảm một tiếng, theo bản năng lao ra bắt bảo thạch, nhưng Hạc Minh bắt nàng lại. Nàng vẻ mặt như đưa đám nhìn bảo thạch lăn ngoài xe ngựa, không thể tin mà nói: “Hạc Minh, ngươi lừa ta, vật kia không thể là bảo thạch thật.”
“Ha ha…. Là thật…. Ta chưa bao giờ dùng đồ giả.”
“Nói cách khác, xe ngựa này thực sự làm từ vàng ròng hay sao? Bảo thạch bên trên, tất cả đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998998/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.