“Ta tên là Hạ Lan Phiêu, ta là bị tại nạn xe cộ rồi xuyên đến nơi này, quốc tịch Trung Quốc! Ngươi cũng là người Trung Quốc có đúng hay không? Bài hát ngươi vẫn hát là ‘Đại Minh Cung từ’ ‘Trường tương thủ’, có đúng hay không? Mau nói chuyện với ta! Ngươi mau nói cho ta biết cũng là xuyên việt tới, nói cho ta biết ở trên thế giới này, ta không phải cô đơn…. Van ngươi….”
Hạ Lan Phiêu vô lực kéo tay Liên phi, cánh tay vô cùng bẩn, đầu ngón tay cũng vô cùng lạnh lẽo đáng sợ. Co gái ngơ ngác nhìn nàng, hình như đang nhớ lại cái gì đó, lông mày nhíu lại thật chặt, khuôn mặt đầy sẹo lại càng kinh khủng. Nàng nhìn Hạ Lan Phiêu, thân thể run rẩy kịch liệt, không ngừng lắc đầu. Tay của nàng hung hăng chụp tóc của mình, dùng sức kéo, vài sợi tóc cứ như vậy rơi xuống, trên da đầu tràn đầy máu tươi. Hạ Lan Phiêu thấy thế vội vàng nói: “Không cần suy nghĩ, ta không hỏi nữa là được! Ngươi đừng tự làm tổn thương mình! Tên bài hát ngươi hát là gì? Có phải ‘Trường tương thủ’ hay không?
"Trường an nguyệt hạ, nhất hồ thanh tửu nhất thúc đào hoa...."
(Dịch: Trường an dưới ánh trăng, một bầu rượu ngon một bó hoa đào….)
Cô gái nhìn Hạ Lan Phiêu, đột nhiên bắt đầu ngâm xướng. Khác hoàn toàn với khuôn mặt kinh khủng của nàng, tiếng hát của nàng ấy rất là dịu dàng, ở trong đêm tối yên tĩnh nhẹ nhàng như vậy, giống như âm thanh thiên nhiên. Có lẽ là ảo giác, Hạ Lan Phiêu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998909/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.