Lồng ngực của Tiêu Nhiên chính là rắn chắc như vậy, ấm áp như vậy, giống như là khúc gỗ trôi nổi trong vực sâu, làm cho người chết đuối có hi vọng sống sót để dựa vào.
Nước mắt của Hạ Lan Phiêu từng giọt từng giọt rơi vào lồng ngực ấm áp của Tiêu Nhiên, lại làm cho lòng của Tiêu Nhiên nóng bỏng như bị lửa đốt. Hạ Lan Phiêu lẳng lặng khóc trong lồng ngực của Tiêu Nhiên, lẩm bẩm nói: “Nếu như ta không rời đi, tương lai ta cũng sẽ giống như Liên phi. Ta không hiểu, tại sao tất cả mọi thứ vốn thuộc về nàng hôm nay lại muốn ta thừa nhận? Nếu như không tìm được tỷ tỷ, không lấy được thuốc giải, ta sẽ chết. Không biết sau khi chết có thể về nhà hay không? Hay là sẽ hồn phi phách tán? Ta…. Ta muốn sống. Mặc dù ta rất sợ, nhưng nhất định ta sẽ đi hết con đường này. A Nhiên, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Trong hoàng cung này, chỉ có ngươi tốt với ta thôi. Nhưng ngươi, tại sao không chịu dẫn ta đi….”
Tiêu Nhiên, trên thế giới này, ngươi là người duy nhất không tính toán ta. Không biết từ lúc nào, ta đã bắt đầu ỷ lại vào ngươi. Như vậy không tốt.
Ta biết rõ ta ỷ lại không liên quan đến ái tình, nhưng ta vẫn mặc cho mình trầm luân. Bởi vì, ta cần một người có thể bảo vệ ta, lúc ta gặp nguy hiểm thì luôn đứng trước mặt ta, nhẹ nhàng nói với ta ‘Tất cả đã có ta’.
Tiêu Nhiên, ngươi yêu thích ta, đúng không? Nếu không phải thích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998904/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.