Thấy gái đẹp là cứ dán mắt vào nhìn không dời đi được, thật là xấu hổ chết mất! Sao ngươi không chảy nước miếng luôn đi cho rồi? Tìm thuốc giải cho ta ư, hừ, ta thấy ngươi đang muốn Kim Ốc Tàng Kiều nàng ấy! Đại sắc lang!
Hạ Lan Phiêu oán hận nhìn Tiêu Mặc, còn Tiêu Mặc thì đột nhiên cảm giác lạnh đốt sống lưng. Theo bản năng, hắn quay đầu lại nhưng không thấy ai có biểu hiện khác lạ. Hóa ra khoảnh khắc hắn quay đầu lại, Hạ Lan Phiêu đã nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nên, nàng cũng không nhìn thấy khóe miệng Tiêu Mặc vẽ lên một đường cong, rồi lại chú tâm nhìn điệu nhảy của Hạ Lan Khinh Vũ.
Tiếng trống dồn dập, Khinh Vũ lại bắt đầu xoay tròn, đong đưa cái eo thon, phong tình vô cùng. Sau đó, nàng tiện tay nhấc váy lên, lộ ra bóng chân hồng nhạt dưới ánh đèn, tình ý xinh đẹp làm cho người ta muốn phun cả máu mũi. Dưới đài, sớm đã có mấy người đàn ông không chịu được muốn nhảy lên sân khấu ôn lấy người đẹp, bị mấy người trong quán ngăn lại, đành phải ở dưới khán đài liều mạng hô hào.
Khi điệu nhảy kết thúc, toàn hội trường đã sớm Khi một khúc lúc kết thúc, toàn trường đã sớm nóng rực lê. Khinh Vũ đứng lẳng lặng giữa sân khấu còn ở dưới các vị lão gia đã điên cuồng ra giá nàng.
"Ta ra giá năm trăm lượng bạc ròng!"
"Ta ra giá một ngàn lượng!"
"Ta ra giá một ngàn lượng hoàng kim!"
. . . . . .
Cái giá đưa ra ngày càng cao, trong lòng Hạ Lan Phiêu cũng theo đó nặng nề thêm. Trái lại chuyện lần này Hạ Lan Phiêu có chút nóng nảy.
Đang lúc nàng rối rắm, do dự không biết có nên cùng Tiêu Mặc hỗ trợ nhau mua lại Khinh Vũ thì lại nghe thấy Tô tỷ cười lớn nói: "Các vị đại gia bình tĩnh chớ nóng vội, chẳng là, cái danh phu quân của Thiên Thiên cô nương không phải có nhiều tiền là có thể mua được mà phải xem ai là người có thể giành được trái tim của Thiên Thiên cô nương kìa."
Cái gì cơ? Trò đùa gì vậy?
Hạ Lan Phiêu kinh ngạc há to miệng, còn những nam tử vừa mới đấu giá thất bại lại lộ vẻ vui mừng rối rít. Bọn họ tự tin mặc dù trên phương diện tiền tài thì mình kém hơn một chút, nhưng luận về nhân phẩm hay tài mạo đều là nhất đẳng, nhất định sẽ chiếm được trái tim người đẹp.
Tô tỷ chậm rãi nói qua quy tắc lần bán đấu giá này, Hạ Lan Phiêu lại cảm giác nàng giống như bị người ức hiếp, nói rất là không cam lòng: "Thiên Thiên cô nương là bảo bối của Tiêu Tương quán, cô nương ấy không thể bị bôi nhọ bởi những thứ vàng bạc kia được. Cô nương nói rồi, hôm nay là ngày tốt cho đôi lứa do nàng chọn, không cầu tiền tài, chỉ cầu một người thật lòng. Xin các vị đại gia ở đây, trong thời gian hai nén hương chọn xong sính lễ cho Thiên Thiên cô nương, lễ vật không cầu quý trọng, cái chính là phù hợp tâm ý của cô nương là được. Bây giừo, xin các vị đại gia bắt đầu chuẩn bị."
Những lời của Tô tỷ một lần nữa lại khiến mọi người xôn xao.
Các vị lão gia nguyên muốn dùng tiền mua người này, không nghĩ tới còn ngồi một chỗ nhao nhao cảm thấy thú vị, lại càng muốn có bằng được Thiên Thiên cô nương.
Bọn họ như ong vỡ tổ, có người tự mình chạy đi chuẩn bị lễ vật hoặc có người phái người làm về lấy Kỳ Trân Dị Bảo trong nhà tới, chỉ hận không đem được toàn bộ gia sản đưa tới trước mặt người đẹp để đổi lấy một tiếng cười của nàng. Hạ Lan Phiêu trơ mắt nhìn Hạ Lan Khinh Vũ dửng dưng ngồi trên ghế, được Tô tỷ hầu hạ uống trà ăn hạt dưa, rất không tự nhiên. Nếu không phải vừa mới tận mắt nhìn thấy Khinh Vũ biểu diễn, quả thật nàng hoài nghi những người kia là các cô nương, còn tỷ tỷ của nàng là mới là đại gia.
Có lẽ là cảm thấy ánh mắt kỳ dị của Hạ Lan Phiêu, đôi mắt xếch của Khinh Vũ nhướn lên nhìn về phía Hạ Lan Phiêu, khẽ mỉm cười với nàng. Mặc dù nụ cười của nàng ẩn sau khăn che mặt, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn cảm thấy trái tim run lên, thế gian vạn vật cũng nhất thời không có màu sắc. Cũng không biết tại sao, nàng cảm giác Khinh Vũ này rất quen mắt, hình như rất lâu trước đây đã từng gặp vậy.
Đây là ràng buộc tình thân ư, tỷ tỷ của ta. . . . . .
Thời gian hai nén hương hết rất nhanh, mọi người chuẩn bị lễ vật xong cũng không sai biệt lắm. Bọn nha hoàn cầm khay đến mỗi một bàn thu lễ vật, trong mâm rất nhanh bày đầy các loại kỳ trân. Họ đưa lễ vật mỗi bàn nhất nhất đưa đến trước mặt Khinh Vũ, nhưng Khinh Vũ dường như nhìn cũng không nhìn một cái, chỉ hơi hơi gật đầu.
Rốt cuộc đến lượt Tiêu Mặc rồi. Hạ Lan Phiêu vẫn nhìn xem Tiêu Mặc sẽ đưa thứ gì ra, lại thấy hắn lấy ra từ trong ngực một đồng tiền, năm chắc bẻ làm đôi, bỏ một nửa đồng tiền vào khay. Nha hoàn cầm khay nhìn Quý công tử này cư nhiên cầm nửa văn tiền làm sính lễ, không khỏi kỳ quái nhìn hắn một cái, nhưng vẫn đưa phần lễ vật kỳ quái này đến trước mặt Khinh Vũ.
Đúng lúc này, có chuyện xảy ra khiến người ta kinh ngạc.
Khinh Vũ nhìn nửa văn tiền trên khay, chậm rãi tháo khăn lụa trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được. Trong cái nhướn mày của nàng tràn đầy nhu tình đậm sâu, đôi môi đỏ thắm môi nở nụ cười sáng lạng, mặt mày ẩn tình nhìn Tiêu Mặc. Mọi người đều bị mỹ mạo của nàng làm cho khuynh đảo, như say như si nhìn chằm chằm gương mặt cực kì mỹ lệ của nàng, mà Tiêu Mặc vẫn bình tĩnh. Chỉ có Hạ Lan Phiêu, cảm thấy toàn bộ thế giới trong nháy mắt sụp xuống, đè nặng hô hấp của nàng.
"Công tử, đến phiên lễ vật của ngươi rồi."
Hạ Lan Phiêu đang ngơ ngác nhìn khay trước mặt mình, lúc này mới phát hiện toàn hội trường chỉ có mình nàng không có lễ vật đưa ra, mà nàng cũng thành tiêu điểm của toàn hội trường. Nàng hơi suy nghĩ một chút, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi đặt thức ăn còn dư và vỏ hạt dưa thả vào trong khay, mà vậy cũng làm nha hoàn bị thương đến hỏng mất.
Nàng như người mộng đưa lễ vật của Hạ Lan Phiêu đến trước mặt Khinh Vũ, Khinh Vũ thâm tình nhìn vỏ hạt dưa trước mặt mình, trực tiếp đi về phía Hạ Lan Phiêu. Nàng đi tới bên cạnh Hạ Lan Phiêu, dịu dàng cúi người, xoa xoa đầu Hạ Lan Phiêu: "Lễ vật của vị công tử này hợp với tâm ý của ta nhất. Từ giờ trở đi, ta là người của vị công tử này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]